Tử Thư khá tinh ý, thấy biểu cảm mếu máo của Cổ Tư liền đoán được cô đang nghĩ gì.

Anh ta liếc nhìn Trì Uyên rồi nghiêm túc hỏi, “Sao thế sếp, lại có chuyện công việc à, chúng ta ra ngoài chơi mà anh cũng không được yên tĩnh, thật không dễ dàng.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Tử Thư, sau đó liền cất điện thoại đi.
Anh không trả lời.

Vì thế Cổ Tư nghĩ người gửi tin nhắn là nữ.

Không ngờ Trì Uyên cũng có lúc nhắn tin, điều này khiến cô hơi bất ngờ.

Con người Trì Uyên bình thường coi trọng hiệu suất làm việc.
Có chuyện gì anh đều thích gọi điện thoại.

Với anh mà nói, nhắn tin là một phương thức liên lạc khá tốn thời gian và côngsức.

Nhưng sau đó cô liền thoải mái, có lẽ có một số người có thói quen khác nhau với tùy từng người.

Đối với người khác, anh cảm thấy làm như vậy là lãng phí thời gian.


Nhưng đối với một số người khác, anh lại không cảm thấy tổn thời gian công sức.

Cổ Tư tựa vào thành ghế, tự cười một mình.

Tử Thư đảo lưỡi trong miệng, không nói chuyện.

Thời gian chờ đồ ăn hơi lâu, ba người không nói lời nào, bầu không khí y hệt lúc ngồi trong xe taxi.

Trị Uyên uống một ngụm nước, sau đó ngước mắt nhìn Cổ Tư, hình như nghĩ tới chuyện gì đó, anh mở miệng nói, “Uống thuốc đi.”
Thuốc dạ dày của cô phải uống trướckhi ăn cơm.

Cổ Tư sững sở, sau đó ừ một tiếng.

Cô không nhớ ra chuyện này.

Cổ Tư chậm rãi mở ba lô lấy mấy vi thuốc ra, mỗi vỉ bóc ra mấy viên.

Tử Thư hít một hơi, “Trước khi ăn cô phải uống nhiều thuốc vậy à.”
Cổ Tư ừ một tiếng, đáp, “Uống hết đống này cũng nó luôn.”
Trì Uyên chỉ nhìn đống thuốc của Cổ Tư.

Cổ Tư uống thuốc một cách dứt khoát, cô cho thuốc vào trong miệng, uống ngụm nước rồi nuốt ực một cái.

Uống thuốc xong, Cổ Tư hít một hơi sâu rồi quay đầu nhìn về phía nhà bếp.

Lúc này Trì Uyên mở miệng, “Cô bị bệnh dạ dày nhiều năm rồi hả?”
Cổ Tư sững sờ, liếc nhìn Trì Uyên một cái, “ít nhất là mười năm.”Cô bị bệnh dạ dày khi vẫn chưa trưởng thành.

Trì Uyên gật đầu, không nói gì nữa.

Anh biết rõ tình hình nhà Cổ Tư.


Lúc trước ông cụ bắt anh cưới Cổ Tư, ông đã nói rõ ràng với anh.

Thực ra cho dù ông cụ không nói, người nhà họ Trì cũng sẽ điều tra tường tận về Cổ Tư.

Ông chủ bưng sashimi lên trước, Cố Tư nuốt nước bọt ừng ực.

Trì Uyên cau mày.

Nhưng anh cũng nhận ra Cổ Tư thèm ăn những thứ này, cho nên anh chỉ nói một câu, “Đừng ăn nhiều quá.”
Cổ Tư liếc Trì Uyên một cái, không nói gì.

Tử Thư mỉm cười nói, “Sếp của tôi đau lòng cho cô, sợ CÔ…
Trì Uyên lãnh đạm quay đầu nhìn anh ta, Tử Thư nuốt ngược lời nói vào bụng.

Lúc ăn cơm không cần để ý bầu không khí có xấu hổ không Cố Tư chỉ lo cắm đầu ăn, còn Tử Thư thỉnh thoảng vẫn nói chuyện công ty với Trì Uyên.

Anh ta chủ yếu hỏi nên giải quyết tập đoàn Vạn Phong như thế nào.

Tử Thư đã đặt vé máy bay ngày kia trở về, dù sao cũng không thể đi biệt tăm như vậy được.

Lần này tập đoàn Vạn Phong dùng chiêu bẩn như vậy, nghĩ sao cũng không nuốt trôi cục tức này.


Trì Uyên không nhìn Tử Thư, “Đến lúc đó cậu ắt sẽ rõ.”
Nói vậy chẳng khác nào không nói.

Tử Thư không vui, khua tay vung vẩy đũa.

Cố Tư nghĩ ngợi, “Đúng rồi, tối qua tôi nhìn thấy người phụ nữ chuốc thuốc anh tới tìm anh.”
Trì Uyên sững sờ, Tử Thư cũng sững sờ.

Tử Thư quay đầu nhìn Trì Uyên, “Cô ta lại tới tìm anh à?”
Trì Uyên nhíu mày, “Đâu có.”
Cố Tư à một tiếng, “Cô ta bị tôi mắng cho một trận chạy mất hút rồi.

Đúng lúc ấy tôi nhìn thấy cô ta, tôi không kiêng dè mà mắng cô ta một trận tơi bời, lúc ấy.

mặt cô ta lúc tráng lúc đỏ.”
Cô liếc Trì Uyên một cái, “Lần này hình như sếp Mã kia sai cô ta tới, không biết là có ý định gì.”
- ---------------------------.