Edit: Cesia

“Bốp” một tiếng, âm thanh vang rền chậm rãi phiêu tán trong không khí.

Đánh người, mà kẻ bị đánh cũng chưa hề nhúc nhích mảy may.

Tiểu Hồng bàng quan yên lặng tiếp tục thu dọn hành lý, lần này nàng tuyệt đối đứng về phía tiểu thư, cho dù Lăng công tử có tuấn mỹ gấp trăm lần cũng vô dụng.

“Tiểu Sách.” Hắn đau lòng nhìn nàng cả người run rẩy, ôn nhu khẽ gọi, đối với một cái tát của ai kia hoàn toàn không thèm để ý.

Trầm Tiểu Sách chậm rãi nắm chặt hai tay, thấp mâu, lạnh nhạt xa cách nói, “Chúng ta dừng ở đây đi.” Giang hồ cách nàng quá xa, hắn trêu chọc hoa đào cũng nhiều lắm, nhiều đến không kể xiết.

Lăng Vân Phong vươn tay muốn ôm nàng, lại bị nàng xoay người bước đi, nháy mắt thu hồi thủ. Lúc này sợ là nàng chỉ muốn được yên tĩnh một mình.

“Tiểu thư, đã thu thập xong.”

“Đi thôi.” Trầm Tiểu Sách bước ra khỏi phòng, không hề ngoái đầu lại đi ra khỏi Tiêu Tương viên.

Bên ngoài Lý gia bảo đã chờ sẵn một chiếc xe ngựa, vừa thấy chủ tớ Trầm Tiểu Sách đi ra, xa phu liền tới nghênh đón.

“Trầm tiểu thư, thỉnh lên xe, đại thiếu gia bảo tiểu nhân đưa tiểu thư thượng kinh.”

“Đa tạ.” Nơi này cách trấn nhỏ còn một đoạn đường, bằng vào cước trình của nàng cùng Tiểu Hồng thật sự là không lạc quan, dưới điều kiện tiên quyết muốn lấy tốc độ nhanh nhất rời đi nơi này, nàng không có lý do gì để cự tuyệt.

Liên tục mấy ngày nay, Trầm Tiểu Sách vẫn như thường lệ ăn cơm đi ngủ nhưng lại không mở miệng nói chuyện, suốt chặng đường vẫn an vị ở cửa sổ xe, ngắm nhìn cảnh vật cùng người đi đường bên ngoài.

Tiểu Hồng xem ở trong mắt, sốt ruột ở trong lòng.

Tiểu thư không phải đang ngắm người thưởng cảnh? Rõ ràng cái gì cũng không nhìn, chỉ là ngồi đó ngẩn người.

Mà bản thân nàng lại không biết nói gì để an ủi, khuyên bảo tiểu thư.

Trầm Tiểu Sách tựa đầu gối lên trên cánh tay phải, ghé vào cửa sổ ngắm nhìn dãy núi ở phía xa xa, nhịn không được khẽ thở dài.

“Tiểu thư, cô làm sao vậy?” Tiểu Hồng khẩn trương hỏi.

“Ta không sao, Tiểu Hồng, không cần lo lắng.”

“Tiểu thư –” Nghe chủ tử rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện, Tiểu Hồng cơ hồ mừng đến phát khóc.

Trầm Tiểu Sách quay đầu hướng nàng nở nụ cười, “Ta thật sự không có việc gì, không cần đem ta trở thành oa nhi chỉ cần chạm vào một cái liền bị vỡ, tiểu thư nhà ngươi không yếu ớt đến thế.”

Tiểu Hồng an tâm, cả người đều thả lỏng, trên xe ngựa xốc nảy chậm rãi nhắm mắt ngủ.

Ghé vào cửa sổ toa xe Trầm Tiểu Sách đón lấy từng cơn gió mát nhẹ nhàng phả vào mặt, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ.

Đợi cho nàng tỉnh dậy, người đã muốn ở trên giường.

Màn giường bằng vải bố xanh mà khách sạn bình thường hay dùng, nàng từ trên giường ngồi dậy, sau đó sợ run, ngoại y của nàng đã bị cởi ra, trên người chỉ còn lại áo lót.

Sắc mặt của nàng hơi hơi trầm xuống, không có đưa tay vén màn lên, hờ hững mở miệng nói, “Ta đã nói rồi, không cần lại dây dưa.”

Bên ngoài truyền đến tiếng cười khẽ quen thuộc, “Ta hình như cũng không có đáp ứng nàng.”

Trầm Tiểu Sách vén màn, cầm lấy quần áo giắt ở một bên định mặc vào.

Hoa mắt, nàng đã rơi vào một vòng ôm quen thuộc.

Lăng Vân Phong cúi đầu hôn lên mặt nàng, cười nói, “Đã mấy ngày trôi qua rồi, cho dù có tức giận tới cỡ nào thì khí cũng nên tiêu hết, chẳng lẽ nàng thật sự muốn ta ngày nào cũng ngủ trên nóc nhà sao?”

Nàng trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi quả nhiên vẫn đi theo ta.”

“Nương tử như hoa như ngọc một mình lên đường, tại hạ thật sự không yên lòng.”

“Ai là nương tử nhà ngươi, chớ có nói hưu nói vượn.” Trầm Tiểu Sách vừa nói vừa né tránh, không cho hắn tiếp tục hôn môi nàng.

Lăng Vân Phong tùy nàng né tránh, chỉ một lòng đem nàng giam cầm chặt chẽ ở trên đùi, hôn không được đôi môi đỏ mộng mê người, dứt khoát liền lạc hạ ấn ký ở trên cổ và vai nàng.

Trên cổ truyền lại cảm giác vừa đau vừa ngứa, cảm giác tê dại thẩm thấu vào trong da truyền đi khắp cơ thể làm cho Trầm Tiểu Sách không thể không cắn chặt môi dưới, chỉ sợ chính mình nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ xấu hổ.

Không biết khi nào thì cả hai đã muốn ở trên giường, Trầm Tiểu Sách bị hắn đặt ở dưới thân, y phục duy nhất trên người đã sớm cách nàng mà đi.

Tay hắn lang thang trên cơ thể nàng, trêu chọc tất cả những chỗ mẫn cảm, lời nói hỗ trợ truy cầu dần dần mềm hóa sự kháng cự của nàng, cuối cùng thành công công thành đoạt đất.

Mười ngón tay mạnh mẽ đan vào nhau, cùng với biên độ càng lúc càng lớn dần của hắn, Trầm Tiểu Sách rốt cuộc không kiềm được phát ra tiếng rên rỉ kiều mị.

Động tác của hắn càng lúc cành nhanh, mồ hôi theo thái dương rơi xuống bộ ngực trắng như tuyết của nàng.

Mãi cho đến khi hết thảy quay về yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tim đập bình ổn của mỗi cá nhân.

Ngoài cửa sổ tiếng dế rả rích đang xướng lên khúc ca đêm, xa xa còn có tiếng ếch kêu phụ họa.

Trầm Tiểu Sách bọc cả mình trong chăn đưa lưng về phía hắn, không muốn quan tâm cái tên nam nhân đã chiếm hết tiện nghi của nàng.

Lăng Vân Phong từ phía sau ôm nàng, cọ cọ vào sườn tai nàng, khẽ cười nói, “Tiểu Sách, nàng cùng ta đã sớm không khác gì phu thê, ta đã phái người đến lệnh tôn để cầu thân, đừng giận ta nữa được không.”

“Cái gì?” Nàng cả kinh, lập tức xoay người lại, “Ngươi phái người đến cha ta cầu thân?”

Hắn đưa tay xoa cằm nàng, sủng nịnh cười nói, “Nguyên bản ta cũng không tưởng nóng vội như vậy, ta vốn định chờ nàng gật đầu đồng ý rồi mới tiến hành. Nhưng,” Trong đôi con ngươi của hắn hiện lên một đạo rét lạnh sắc bén, “Nếu bởi vậy mà khiến cho nàng chịu ủy khuất, ta tuyệt không cho phép.”

Trầm Tiểu Sách tiếp theo trầm mặc không nói, lời nói của Lý Tương Vân ngày đó quả thật giống như một thanh đao bén nhọn đâm sâu vào trong lòng nàng, nàng từ nhỏ đã tuân theo khuê huấn, nhất thời kìm lòng không đậu trong tình trạng ỡm ờ đã đem bản thân cho hắn, rốt cuộc đánh mất đi sự dè dặt vốn có.

“Hối hận?” Lăng Vân Phong ra vẻ không chút để ý hỏi, nhưng trái tim của hắn có chút treo lên.

Trầm Tiểu Sách không chút do dự lắc đầu. Tâm bất do kỷ, thân bất do kỷ, nàng biết rõ chính mình đã sớm động tâm, nếu không cũng sẽ không để cho nam nhân này chạm vào nàng, cho nên nàng không có lý do gì hối hận.

Hắn đem nàng ôm thật chặt vào trong lòng. Khi đó hắn nhiều lần vạch ra mưu kế đưa nàng vào tròng cho đến khi thời cơ chín mùi, thuận lý thành chương, nhưng hắn lại không nghĩ tới nàng xuất thân thế gia vọng tộc, từ thuở nhỏ đã được dạy tuân thủ lễ giáo, không có hôn ước lại thất thân cho hắn, hơn nữa hắn lại không thể bảo vệ tốt nàng, còn làm cho những kẻ không liên quan dùng miệng lưỡi thương tổn đến nàng, chung quy là hắn có lỗi với nàng.

Dược cốc, trên giang hồ là một tồn tại đặc thù.

Sở dĩ nói nó đặc thù, bởi vì nó không bạch cũng không hắc, cốc chủ nhất mạch đều am hiểu y thuật, nhị là độc thuật, vô luận ngươi là hắc đạo hay bạch đạo, vô luận ngươi là bần hay phú, muốn cầu y, có thể, chỉ cần có thể đạt đến yêu cầu có cốc chủ là được.

Dược cốc cứu người, có lẽ phải xem tâm tình, có khi lại xem thời tiết, có khi cái gì cũng không xem.

Người trong cốc nghe nói tính tình đều rất cổ quái, hơn nữa đương nhiệm cốc chủ — Lăng Vân Phong.

Một nam nhân tuấn mỹ đến vô cùng tận, chẳng những y thuật cao thâm, võ công lại danh chấn, nghe đồn mấy trăm năm mới xuất hiện một thiên tài như thế!

“Ngươi thật là dược cốc cốc chủ?” Tiểu Hồng hai mắt tỏa sáng nhìn cô gia tương lai. Nàng đã nghe rất nhiều lời đồn đại về dược cốc, không nghĩ đến vị cốc chủ tuyệt đại mỹ nhân trong miệng người ta thế nhưng lại đang ở ngay trước mắt mình.

Lăng Vân Phong cười gật đầu.

Trầm Tiểu Sách vẫn như trước ghé vào cửa sổ xe xem phong cảnh bên ngoài.

“Tiểu Sách, nàng tại sao đến một chút phản ứng cũng không có?” Hắn từ phía sau ôm lấy eo nàng, có chút bất mãn nói.

“Ta đối với chuyện này không có hứng thú.” Nàng thành thật trả lời.

“Cô gia cô gia, ta có hứng thứ, ngươi nói cho ta nghe một chút đi.” Tiểu Hồng hưng trí bừng bừng xen mồm.

Lăng Vân Phong bị hai tiếng “cô gia” kêu đến tâm hoa nộ phóng, buông Trầm Tiểu Sách ra, xoay người tiếp tục cùng Tiểu Hồng chơi trò hữu vấn tất đáp.

“Cô gia, ngươi thật sự là thiên tài mấy trăm năm mới có một của dược cốc?”

“Đương nhiên.”

Trầm Tiểu Sách khóe miệng run rẩy, người này thật đúng là ngay cả một chút khiêm tốn cũng không có.

“Ta nghe người ta nói ngươi thật sự đã phát rồ.”

Trầm Tiểu Sách vỗ vỗ cái trán. Tiểu Hồng em thật sự là quá trực tiếp đi.

Lăng Vân Phong tặng cho tiểu nha đầu một nụ cười tươi rói, hỏi, “Ngươi xem ta giống người xấu sao?”

Tiểu Hồng lắc đầu như trống bỏi, trả lời chắc như đinh đóng cột, “Không giống.” Cô gia đẹp quá à! (Cesia: bệnh háo sắc của mợ lại tái phát, chậc, me too!!!)

Hai người ở phía sau ngươi hỏi ta đáp, Trầm Tiểu Sách nhàm chán đến chết ngắm phong cảnh.

Phía chân trời một bóng màu trắng càng ngày càng đến gần, nàng nheo mắt nhìn lại, cái bóng là hướng về phía xe ngựa bay đến. A? Là một con chim bồ câu.

Nàng còn đang nghi hoặc, một bàn tay lướt qua má nàng thò ra bên ngoài, con bồ câu tuyết trắng liền đáp xuống cánh tay kia.

Lăng Vân Phong lấy ra thư tín mà bồ câu mang đến, mở ra, nhất thời vẻ mặt rạng rỡ ý cười.

Tiểu Hồng xem ngây người.

Trầm Tiểu Sách nghi vấn, “Chuyện gì mà cao hứng vậy?”

Hắn đưa tay sờ sờ mặt nàng, đôi con ngươi sáng rỡ tràn đầy ý cười, so sánh với những vì sao trong đêm trăng sáng còn lóa mắt mê người, “Nhạc phụ đã đồng ý hôn sự của chúng ta, cho phép chúng ta có thể bái đường thành thân trước.”

Trầm Tiểu Sách yên lặng nhìn hắn một lúc, sau đó thản nhiên mở miệng, “Có gì làm bằng chứng?”

“Tiểu Sách, không cần dùng cặp mắt hoài nghi nhìn ta.”

“Cha ta cho dù đáp ứng việc hôn sự, cũng sẽ tự tay viết thư hàm cho ta, chờ ta nhận được thư, ta mới tin.” Nàng lập trường kiên định.

Tiểu Hồng che miệng cười trộm.

“Nàng không nghĩ gả cho ta sao?” Lăng Vân Phong vẻ mặt bi thương nhìn người trong lòng.

Trầm Tiểu Sách che miệng ách xì một cái, nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, nhắm mắt nói, “Ta mệt.” Cha làm sao có thể ra quyết định như thế? Rốt cuộc trong kinh đã phát sinh chuyện gì?

Tiểu Hồng cười ra tiếng.

Biểu tình bi thương của Lăng Vân Phong trở thành hư không, dính sát vào Trầm Tiểu Sách, tiếp tục truy vấn, kiên trì cho tới khi nào có được đáp án vừa lòng mới thôi, “Nàng thật sự không nghĩ gả cho ta?”

Tiểu Hồng bật cười chui ra ngoài toa xe, nhường không gian lại cho tiểu thư cùng cô gia.

Trầm Tiểu Sách mặc cho hắn quấn quýt ầm ĩ như thế nào cũng không hé răng, không mở mắt, tự đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.

“Nàng đang lo lắng chuyện gì?” Hắn ở bên tai nàng rù rì.

Nàng cả người chấn động, nhưng vẫn như cũ không mở miệng.

“Ta đã cho người lưu lại bảo hộ nhạc phụ, không cần lo lắng.”

Trầm Tiểu Sách bỗng chốc mở to mắt.

Lăng Vân Phong véo cái mũi đáng yêu của nàng, cười nói, “Vi phu sao có thể nhẫn tâm làm cho nương tử tâm sinh ưu sầu chứ, yên tâm đi, mọi sự đã có ta.”

Trầm Tiểu Sách chậm rãi nở nụ cười, tựa như một đóa hoa quỳnh chậm rãi nở rộ ra dưới đêm trăng, sau đó thuận thế nhào vào lòng hắn, “Cám ơn chàng, Vân Phong.”

“Ta càng thích nàng gọi ta Phong.” Tay hắn luồn vào trong vạt áo nàng, thanh âm nhiễm thượng vài tia tình dục, “Khi đó nàng….” Xinh đẹp quyến rũ chết người làm cho ta không thể khống chế được.

Nàng dùng sức đẩy hắn ra, lồng ngực phập phồng thở dốc, trừng mắt với hắn, thấp giọng trách mắng, “Ban ngày ban mặt chàng tiết chết chút đi.”

Lăng Vân Phong nhún nhún vai, sờ sờ cái mũi đến một bên ngồi xuống, mắt xem mũi, mũi xem tâm, tĩnh tọa định thần.

Trầm Tiểu Sách sửa sang lại y phục bị làm loạn, không dấu vết dịch tới chỗ cách xa người nào đó nhất. Nếu không phải bởi vì trong toa xe không gian hữu hạn, nàng nhất định trốn được càng xa càng tốt. Nam nhân này từ lúc bọn họ có vợ chồng chi thực, liền hoàn toàn xé rách lớp vỏ bọc tao nhã bên ngoài, ban ngày so với trước kia càng vô sỉ, ban đêm thì hóa thân thành cầm thú.

Hai tay nắm chặt. Thật sự là rất cầm thú!

Mặt của nàng hơi có chút nóng lên. Làm sao có thể có kẻ mỗi đêm đều động dục, thật là làm người ta giận sôi gan!

Ánh nắng chiều dần dần ráng đỏ phía chân trời, thanh sơn ở phía xa xa giống như bao phủ một tầng hào quang chói lọi, an tường mà mỹ lệ.

Nghiêng đầu ngẫm lại, hình như kể từ lúc gặp được mỗ chỉ cầm thú bắt đầu, nàng thật không có tâm tình du sơn ngoạn thủy, toàn tâm toàn ý đều nghĩ cách như thế nào mới có thể sớm một chút đá điệu hắn để đi gặp cha.

Nghĩ một hồi, khóe miệng cong lên cũng chậm rãi suy sụp xuống. Cuối cùng nàng không những không thể đá điệu hắn, ngược lại còn bị hắn ăn đến xương cốt không còn.

Đã sớm bình phục lại tâm thần, ở Trầm Tiểu Sách không chút nào cảm kích, hắn lại nhích tới gần nàng, hiển nhiên là không bỏ lở vẻ biến hóa trên mặt nàng, nhịn không được cười hỏi, “Nghĩ đến chuyện gì không vui? Nói ra ta giúp nàng phân ưu.”

Nàng khẽ thở dài, không quan tâm hắn.

Lăng Vân Phong cũng không quấy rầy nàng, thành thật ngồi ở bên cạnh cùng nàng xem ráng chiều ở nơi xa.

Đưa mắt nhìn theo ánh mặt trời đỏ rực chậm rãi lặn xuống sau núi, Trầm Tiểu Sách xúc động thốt lên, “Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn.” (Ánh chiều tà vô cùng đẹp, chỉ tiếc là sắp hoàng hôn)

“Đãn đắc tịch dương vô hạn hảo, hà tu trù hướng cận hoàng hôn (Nhưng có được ánh chiều tà vô cùng đẹp, không cần phải phiền muộn vì sắp gần hoàng hôn), nàng nói đúng không, Tiểu Sách?” Móng vuốt sói lại một lần nữa thò ra ôm lấy eo nàng.

“Phải.” Nàng tỏ vẻ tán đồng gật đầu.

“Nàng thích xem mặt trời lặn, chờ sau khi trở lại dược cốc mỗi ngày ta đều cùng nàng xem.”

Nàng quay đầu lại ngó hắn một cái, vô hạn cảm khái nói, “Cảnh mặt trời mọc càng đẹp hơn, đáng tiếc ta dậy không nổi.” (Cesia: Bị cầm thú đeo bám suốt cả đêm dậy nổi mới là lạ đó)

Lăng Vân Phong không khỏi bật cười khanh khách. Tiểu Sách của hắn quả nhiên thật có ý tứ, bề ngoài ôn lương hiền thục, bên trong giảo hoạt trí tuệ, đôi lúc lại bướng bỉnh đáng yêu.

Rất nhanh, Trầm Tiểu Sách nhận được thư tín do tự tay phụ thân viết, quả nhiên cũng cùng ý là nàng có thể xuất giá trước, chỉ có điều đoạn cuối của thư nàng phát hiện được một đoạn thật không có phúc hậu –

Vi phụ tin tưởng Tiểu Sách ghi nhớ rõ trinh tiết lễ nghĩa, nhưng người đến cầu thân luôn mãi cường điệu vị chủ nhân này nhân cách thật không đáng tin cậy, nếu không nghĩ con trẻ khi vào kinh gặp phụ thân tặng kèm ngoại tôn, tốt nhất nên phòng hoạn khi chưa xảy ra, vi phụ bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.

Giấy viết thư bị Tiểu Sách theo bản năng vò thành một cục. Cha, người thật là già mà không kính!

Lăng Vân Phong đoạt lấy thư tín trong tay nàng, mở ra xem, đương nhiên cũng nhìn thấy đoạn cuối thư kia, vì thế, hắn cũng nhịn không được giấy bị vò lại thành một cục, tên Tiểu Tả kia dám thừa dịp cầu thân ở trước mặt nhạc phụ tương lai chửi bới hắn!

Tốt lắm!

Sau đó, ở ngày kế tiếp thu được thư, ngay tại khách điếm bọn họ ở trọ, Lăng Vân Phong cùng Trầm Tiểu Sách bái đường thành thân.

Trầm Tiểu Sách muốn tổ chức một lễ đường thật đơn giản, chỉ cần có mai có chứng là đủ.

Kết quả, nàng phát hiện chính mình sai lầm rồi.

Bọn họ thành thân rõ ràng là lâm thời gấp gáp tiến hành, nhưng đến khi nàng một thân hỷ phục đầu đội hồng voan được Tiểu Hồng dìu vào đại thính (phòng khách), nàng lại nghe thấy rất nhiều tiếng người, quả thật có thể dùng đến từ huyên náo để hình dung.

Nàng cúi đầu bên dưới hồng voan nhìn thấy rất nhiều đôi chân, mang đủ các loại kiểu dáng hài, có nam có nữ có lão có thiếu…. Kia trong một khắc, nàng không thể không tin tưởng danh tiếng của dược cốc quả thật rất có năng lực hiệu triệu, thân phận dược cốc cốc chủ lại càng có năng lực kêu gọi.

Màn nhĩ đều tràn ngập tiếng mọi người thay nhau chúc mừng, bên ngoài khách sạn còn có trống nhạc không ngừng diễn tấu.

Trầm Tiểu Sách được nha hoàn cùng hỉ nương nâng đến đứng bên cạnh tân lang Lăng Vân Phong cũng đồng dạng cùng một thân hỉ phục đỏ thẫm.

“Nhất bái thiên địa.” Thanh âm vang dội của tư lễ rất rõ ràng trong tiếng trống nhạc.

“Nhị bái cao đường.” Bên tai một mảnh ồn ào.

“Phu thê giao bái.” Nàng nghe được có người lớn tiếng trêu chọc.

Ngày thành thân bất kể lớn hay nhỏ, quả nhiên là không có kiêng kị gì a.

“Đưa vào động phòng.”

Trầm Tiểu Sách nghĩ chính mình rốt cuộc có thể trở về nghỉ ngơi. Mới sáng tinh mơ đã bị người ta dựng dậy rửa mặt chải đầu, lăn qua lộn lại một ngày, còn chưa có gì vào bụng. Nghĩ đến có thể trở về phòng nghỉ ngơi thuận tiện ăn chút gì đó, tâm tình của nàng không khỏi trở nên cao hứng.

“Lăng cốc chủ, để cho mọi người chiêm ngưỡng diện mạo của tân nương diện mạo đi.”

“Đúng đó đúng đó, có thể xứng đôi với cốc chủ nhất định phải là xinh đẹp tựa thiên tiên.”

“….”

Khắp nơi ồn ào náo loạn.

Trầm Tiểu Sách nhịn không được bĩu môi. Người giang hồ quả nhiên quá mức hào phóng, nếu là bình thường sĩ tộc quan lại người ta tuyệt đối sẽ không như thế.

Bỗng dưng trước mắt sáng ngời, nàng theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ so với nữ nhân còn muốn khiến người ta tâm động ngập đầy ý cười đang nhìn nàng.

Mọi người chỉ thấy tân nương một thân giá y, da thịt nhờ giá y phụ trợ càng tăng thêm vẻ mềm mượt mê người, dung mạo như họa, búi tóc vấn cao, lúc này một đôi thu thủy mâu sáng long lanh như phỉ thúy hướng về phía cốc chủ khẽ chớp, đánh bại thiên ngôn vạn ngữ.

Tuy rằng mọi người không thể không thừa nhận tân lang tựa hồ càng đẹp mắt hơn, nhưng tân nương quả thật cũng là một mỹ nhân, chỉ tiếc nàng gả cho trượng phu thật sự quá mức họa thủy.

Dù sao, từ lúc Lăng Vân Phong mười hai tuổi xuất đạo giang hồ đến nay, hắn vẫn là giang hồ đệ nhất mỹ nam tử.

Bởi vì khuôn mặt của hắn quá mức xinh đẹp, trên giang hồ phàm là nữ nhân có danh tiếng đều đối với hắn tâm sinh ái mộ, nghe nói còn bởi vì hắn ghen tuông ẩu đả tranh giành nhau mà ra tay quá nặng.

Thận chí còn có nam nhân vì khuôn mặt đó của hắn mà giới tính khuynh hướng chuyển biến, thủ đoạn theo đuổi so với nữ tử càng kịch liệt điên cuồng.

Cho nên, mặc kệ giao tình như thế nào, lần này vừa nghe nói hắn muốn thành thân, mọi người liền từ bốn phương tám hướng lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới.

Chủ yếu là xem náo nhiệt hơn là tham dự!

Kỳ thật, nhìn thấy nhiều người như vậy đến tham gia hôn lễ của mình, Lăng Vân Phong trên mặt mặc dù cười đến như ánh dương quang sáng lạn, trong lòng đã muốn đem Dược cốc một mỗ cá nhân lột da rút xương.

Tin tức nhất định là do Tiểu Tả thả ra, hơn nữa khẳng định là hắn ở hôm nhạc phụ viết thư liền thả tin tức ra ngoài, Tiểu Tả bấm đốt ngón tay thời gian thật sự chuẩn, hắn thậm chí ngay cả bọn họ muốn đặt chân ở nhà trọ nào cũng tính được, quả nhiên rất tốt!

“Đa tạ các vị giang hồ bằng hữu rất hân hạnh được đón tiếp các vị tới tham gia hôn lễ của tại hạ.” Lăng Vân Phong chắp tay hướng về phía mọi người xoay vài vòng nói lời cảm tạ.

“Không dám không dám, đây hẳn là nên.” Mọi người đều trăm miệng một lời.

“Thỉnh mọi người không cần khách khí, ăn được uống hảo.” Tân lang rất khẳng khái tiếp đón mọi người.

“Lăng cốc chủ không cần quan tâm đến chúng ta, mau vào động phòng đi.”

Những người này quả nhiên rất hào phóng. Trầm Tiểu Sách nhịn không được mặt hơi hơi nóng lên.

Lăng Vân Phong mặt không đổi sắc nắm lấy tay thê tử, cười nói, “Vậy Lăng mỗ liền thất bồi.”

“Không dám không dám.” Mọi người đều thật khách khí.

Chỉ tiếc, Lăng Vân Phong mới bước được nửa bước, nghênh diện một phi tiêu liền phóng tới, sau đó đập vào lỗ tai của mọi người là tiếng thét mang theo khôn cùng tức giận –

“Các ngươi không được thành thân.”

Trầm Tiểu Sách quay đầu lại nhìn trượng phu. Phải gả cho họa thủy, quả thật cũng phải có đủ dũng khí a.

“Lăng Vân Phong, ngươi sao có thể đối xử với ta như thế?” Theo mọi người tách ra nhường đường, Lam Tĩnh Tuyết một thân hồng diễm, càng tăng thêm vẻ diễm lệ cho kiều nhan, dung mạo vô song, nghiễm nhiên đem tân nương so sánh với nàng ta quả thật có chút yếu thế.

Trầm Tiểu Sách ánh mắt tràn đầy hồ nghi đảo qua đảo lại giữa trượng phu cùng Lam Tĩnh Tuyết.

Lăng Vân Phong cười khẽ, ở trước mặt mọi người công khai chỉ lo đùa nghịch với ngón tay của thê tử, lười nhát nói, “Xin hỏi Lam tứ tiểu thư muốn ta đối với ngươi như thế nào?”

“Ngươi sao có thể bội tình bạc nghĩa đối với ta?” Lam Tĩnh Tuyết lên án.

Trầm Tiểu Sách trừng mắt nhìn.

Tất cả mọi người ở đây đều dựng thẳng hai lỗ tai lên. Bọn họ chờ chính là giờ khắc này.

Lăng Vân Phong chán ngán liếc Lam Tĩnh Tuyết một cái, “Tại hạ khi nào có quan hệ bừa bãi với Lam tứ tiểu thư?”

Cả khuôn mặt của nàng ta đều sắp thiêu chín, “Ngươi còn dám nói không có, bốn năm trước ngươi từng nhìn thấy thân thể của ta.”

Trầm Tiểu Sách vẫn như trước không nói chuyện, chỉ là ánh mắt trở nên có phần ý vị sâu xa.

Năm ngón tay của Lăng Vân Phong cùng thê tử giao nhau, mày kiếm khẽ nhếch, trêu tức nói, “Hình như khi ấy là tại hạ ở nơi đó tắm rửa trước, mà người đến sau chính là tứ tiểu thư, muốn xem cũng là tại hạ bị tứ tiểu thư xem mới đúng, như thế nào hôm nay lại biến thành tại hạ xem tứ tiểu thư?”

Cánh tay cầm kiếm của Lam Tĩnh Tuyết run lên, cắn chặt môi.

Lăng Vân Phong không chút để ý tiếp tục nói, “Ta nhớ rõ lúc ấy tứ tiểu thư còn chủ động cởi áo, cởi thắt lưng đi xuống hồ, tại hạ bởi vì không muốn bị tứ tiểu thư xem sạch sẽ, đành phải đem tứ tiểu thư một chưởng đuổi trở về bờ.”

“Thân thể của ta đều bị ngươi xem, ngươi sẽ phải có trách nhiệm.” Lam Tĩnh Tuyết cố chấp nói.

“Vậy nếu thân thể của ngươi lại bị một người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?” Trầm Tiểu Sách rốt cục nhịn không được đã mở miệng hỏi.

“Ngươi ——” Lam Tĩnh Tuyết trên mặt phẫn nộ lan tràn, mũi kiếm chỉ thẳng hướng Trầm Tiểu Sách.

Lăng Vân Phong vung tay lên gạt mũi kiếm sang môt bên, nhìn thê tử cười đến dị thường vui thích, “Tiểu Sách, thật sự là một chủ ý hay nha.”

Trầm Tiểu Sách nhíu mi, “Ta chỉ là hỏi một chút thôi, không phải đưa ra chủ ý cho ngươi, nhất là loại chủ ý không có tính người như thế.”

Mọi người đều nghĩ, cho dù chỉ là nhắc nhở, loại chủ ý thiếu đạo đức này Lăng cốc chủ cũng khẳng định sẽ không một chút do dự hạ bút thành văn.

Lăng Vân Phong vẻ mặt bi thương nhìn thê tử, bắt lấy tay nàng đặt ở trước ngực, ai oán nói, “Chẳng lẽ nương tử thật đúng là hy vọng ta cưới nàng ta sao?”

Mọi người không hẹn mà cùng có chút đồng tình với tân nương tử, bọn họ cơ hồ có thể tưởng tượng được nàng thế nào cũng sẽ bị mỗ nam nhân vô lương tâm kia lừa vào tròng.

Nhưng mà, ngay sau đó, bọn họ chỉ biết bản thân sai lầm rồi.

Bởi vì, Trầm Tiểu Sách quay đầu lại, còn dị thường nghiêm túc đối với Lam Tĩnh Tuyết nói một câu, “Về chuyện hắn có cưới ngươi hay không là vấn đề của ngươi, ngươi cứ cùng hắn thảo luận là được. Ta đói bụng, muốn trở về phòng ăn chút gì đó, thứ không phụng bồi.” Sau đó, dùng sức đá ra tân hôn trượng phu, bởi vì nhất thời đá không xong, lại dùng chân hung hăng dẫm một cái, cuối cùng tiêu sái quay đầu chạy lấy người.

Kia một khắc, tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt sùng bái phóng về phía tân nương. Lăng Vân Phong tung hoành trên giang hồ hơn mười năm, đây vẫn là lần đầu tiên có người không lưu tình chút nào, hung hăng bày tỏ sắc mặt cho hắn xem.

Quả nhiên, nữ nhân có thể gả cho Lăng Vân Phong cũng không phải hạng tầm thường!