Nghê Yên vừa xem phim vừa giải quyết đống đồ ăn vặt trong hai giờ đồng hồ.

Sau khi quần áo khô, cô mặc vào, lững thững đi xuống lầu tìm Lâm Thành Húc.

Vừa bước vào cửa, bên phải có khu vực nghỉ ngơi, nhiều khách hàng ngồi trên ghế sofa chờ đợi, trên bàn có đồ ăn nhẹ, tạp chí, và vài trò chơi đố chữ để giết thời gian.

Nghê Yên suy đoán, có lẽ mọi người thường bận rộn công việc, vì vậy phải chờ đến ngày cuối tuần mới có thời gian mang các thiết bị đi sửa.

Cửa hàng của Lâm Thành Húc không lớn lắm, trong phòng lẽ ra có hơn chục người, nhưng bây giờ cả cửa hàng bao gồm cả anh chỉ có bốn người, chắc là do ít người nên hôm nay anh hơi bận.

Thấy Nghê Yên đi xuống, Lâm Thành Húc cầm Ipad đứng dậy, đi tới đưa cho cô, "Sửa xong rồi, mở ra xem đi."

Nghê Yên nhận lấy, "Thật xin lỗi, không biết anh bận như vậy, lát nữa tan làm tôi sẽ mời anh ăn tối."

Cô rất muốn bù đắp sự làm phiền này.

Lâm Thành Húc mỉm cười, "Chẳng may hôm nay mưa to bất chợt, mấy nhân viên bên ngoài bị chặn đường không về được."

Tấm áp phích quảng cáo trước cửa ghi là phục vụ tận nơi, vừa mới vào cửa cô đã nhìn thấy, cười nói: "Dịch vụ bên anh khá chu đáo, còn có thể sửa điện thoại di động mà không cần ra khỏi nhà. Lần sau cần sửa tôi sẽ không cần phải đến đây nữa, chỉ cần sử dụng dịch vụ sửa chữa tại nhà là được."

Lâm Thành Húc nói: "Em cứ trực tiếp hẹn tôi là được mà."

Nghê Yên che miệng cười, "Vậy tôi có cơ hội khen ngợi anh rồi"

Lâm Thành Húc gật đầu, "Được, cho em cơ hội khen tôi một câu."

Nghê Yên giơ Ipad ra trước mặt, cười một tiếng, cảm thấy không thích hợp nên vội dừng lại, "Không muốn quấy rầy anh bận rộn nữa, tôi đi đây."

"Ở lại thêm một lát được không?" Lâm Thành Húc liếc nhìn ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa to, "Thời tiết này đoán chừng sẽ không đón được taxi, lát nữa tôi lái xe đưa em về."

Nghê Yên nhìn ngoài trời, do dự một lúc, cô không muốn lại bị ướt như chuột lột.

"Em có việc vội à?" Lâm Thành Húc hỏi.

Nghê Yên khẽ lắc đầu, "Hôm nay là chủ nhật, cũng không có việc gì."

Lâm Thành Húc trầm tư một lát, nói với cô: "Vậy thì chờ tôi."

Nghê Yên hơi sửng sốt, liền thấy anh đi tới bên một nhân viên, thì thầm vài câu rồi quay người đi về, "Em vào phòng làm việc của tôi ngồi đi, khi nào mưa tạnh tôi lái xe đưa em về."

"À..." Nghê Yên ngập ngừng, "Có ảnh hưởng đến công việc của anh không?"

"Công việc vĩnh viễn làm không hết, nhưng bạn gái hiếm lắm mới tới đây một lần." Lâm Thành Húc dẫn cô vào trong, đẩy cánh cửa kính mờ ra.

Nghê Yên hơi ngạc nhiên khi đột nhiên bị anh gọi là bạn gái, nhưng nghĩ lại thì cũng sắp kết hôn rồi, bây giờ quả thật có thể coi là bạn gái của anh rồi.



Nghê Yên mỉm cười bước vào phòng làm việc của anh.

Văn phòng này trông còn sống động hơn căn hộ trên lầu của anh, đồ đạc cá nhân của anh ở khắp mọi nơi, Nghê Yên thậm chí còn phát hiện ra cả gối và chăn của anh ở nơi này.

Cô không nhịn được cười, chỉ vào chiếc chăn trên sô pha nói: "Anh thường ngủ ở đây sao? Căn hộ trên lầu không có người ở, quá lãng phí."

Lâm Thành Húc rót cà phê cho cô, "Lúc mua tôi nghĩ có thể dùng làm nơi ở hoặc đầu tư, một mũi tên bắn trúng hai con chim, sau khi mua xong mới biết mình quả thật không có thời gian về đó, công việc quá bận rộn nên tôi thường ở lại nơi làm việc luôn."

Nghê Yên hào phóng ngồi xuống sô pha, búng tay một cái, cười nói: "Cũng khá thoải mái, vậy khi chưa mở cửa hàng ở đây thì anh sống ở đâu?"

Lâm Thành Húc hơi sững sờ, không nói lời nào, chăm chú khuấy thìa cà phê trong tay.

"Sao vậy?" Nghê Yên nghiêng đầu nhìn anh, "Trước đây anh không có chỗ ở sao? Hay là ở chung với một người bạn?"

"Ừ..." Lâm Thành Húc bưng hai cốc cà phê tới, đặt lên bàn cà phê nhỏ cạnh sô pha, "Tôi còn một căn nhà ở Nam Thành."

Nghê Yên nhận lấy cà phê, thản nhiên hỏi: "Khu vực nào ở Nam Thành?"

"Đường Nam Phong."

"A, trên đường Nam Phong có khu Nam Đình, hồi đại học tôi thuê nhà sống ở đó gần ba năm." Nghê Yên sốt sắng hỏi anh, "Nhà anh ở khu nào trên đường Nam Phong vậy?"

Lâm Thành Húc trầm mặc một lúc, mới nói: "Tôi cũng ở Nam Đình."

Nghê Yên lập tức mở to mắt, không thể tin nhìn Lâm Thành Húc, "Thật sao?"

Lâm Thành Húc liếc nhìn cô, chậm rãi cười nói: "Thật"

Nghê Yên lấy tay che má, không biết nên làm biểu cảm gì, "Trời ạ, đột nhiên cảm thấy chúng ta thật có duyên phận, nghĩ lại xem, mười năm trước chúng ta có lẽ đã từng chạm mặt nhau trong tiểu khu đấy, bây giờ chúng ta lại trở thành..."

Cô đột nhiên có chút ngượng ngùng, vội vàng điều chỉnh nụ cười trên mặt, nhưng dù vậy, khóe miệng vẫn không khỏi nhếch lên, bởi vì cô cảm thấy chuyện này thật thú vị.

"Thật trùng hợp." Đôi mắt cô cong thành vầng trăng khuyết, "Thật sự là trùng hợp."

Lâm Thành Húc nhìn cô, nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng nói: "Ừ, thật sự là trùng hợp."

2

Nghê Yên nhịn không được muốn hỏi anh mua nhà ở đó lúc nào, nói không chừng đã từng lướt qua nhau, sau đó mới nhớ tới khi đó mình còn ở chung với bạn trai... Quên đi, hỏi cái khác đi, quá xấu hổ.

"Anh mua rất đúng thời điểm, giá nhà ở khu đó tăng gấp mấy lần rồi." Nghê Yên nhấp một ngụm cà phê, sau đó tìm đề tài, "Lúc đó anh đã mở cửa hàng rồi sao?"

"Ừm, nhưng lúc đó tôi không có nhiều tiền, chỉ mua một căn nhà cũng đã rất cố gắng rồi, hai năm vừa qua thì khá hơn một chút."

"Như vậy là rất tốt rồi, tôi bây giờ rất hối hận lúc đó không chịu tích luỹ mua nhà, bây giờ thì không còn khả năng rồi, chỉ có thể mua một căn phòng ở Đông Thành".

"Khu Đông Thành mấy năm gần đây cũng phát triển rất tốt."

Nghê Yên hỏi vài câu về công việc, Lâm Thành Húc trả lời từng câu, rất phối hợp.

Theo những gì anh nói, cha mẹ anh lần lượt qua đời khi anh học cấp 2. Vì bị đả kích quá lớn nên anh thi trượt cấp 3. Thực ra những thứ anh có thể học được cũng có hạn, khi đó liền tuỳ tiện xin vào một trường học nghề. Anh đã làm rất nhiều nghề, nhận sửa máy tính, viết code, quản trị mạng, việc gì cũng thử qua, vừa đi làm vừa học tại chức.

Sau đó, anh hùn vốn với một người bạn mở một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động nhỏ, lúc đầu thu nhập không tốt, chỉ nửa năm sau thì người bạn kia rút vốn.

Bước nhảy vọt thực sự đến từ một trong những khách hàng của anh, một người giàu có đã đánh giá cao công nghệ của Lâm Thành Húc. Hai người họ chung tiền mua một ứng dụng. Đúng vào thời điểm internet phát triển, hai người gặt hái thành công bước đầu, sau đó mở rộng mạng lưới cửa hàng.

Nghê Yên nghe xong thở dài: "Vậy chắc hẳn anh rất có tiền."

Lâm Thành Húc cười: "Có một chút, kết hôn hẳn là không thành vấn đề."

Nghê Yên cầm lấy cà phê, cụng ly với anh: "Chúc anh làm ăn phát đạt, sang năm mở thêm 100 chi nhánh."

Lâm Thành Húc nói: "Tôi còn đang mong công ty sớm bị người khác thu mua, lúc đó tôi có thể ôm một món tiền rồi nghỉ hưu sớm."

Nghê Yên lại bị anh chọc cười, nhịn không được cười thành tiếng, "Anh thích làm cá muối à?"

"Vất vả nhiều năm như vậy, tôi cũng mệt rồi." Lâm Thành Húc cười nhìn cô, "Bây giờ chỉ muốn ở nhà trồng hoa, nuôi cá, nấu nướng, nghiên cứu chút đồ ăn, cùng vợ đi du lịch, đi chợ, chăm sóc gia đình."

Nghê Yên nghe vậy, ho nhẹ một tiếng, "Ừm, chuyện công việc tôi không giúp được anh, nhưng tôi vẫn có thể giúp anh thực hiện những ước mơ này."

Lâm Thành Húc nhẹ cụng ly với cô, "Cám ơn em."

Mặt Nghê Yên hơi đỏ lên, tuy anh không nói gì nhưng trong lòng cô luôn có cảm giác bị trêu chọc, đành cúi đầu uống cà phê.

"Mưa tạnh rồi." Lâm Thành Húc nhìn ra ngoài cửa sổ.

"A, dừng thật rồi." Nghê Yên cũng nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời chiếu vào, tia sáng vàng rực rỡ phá tan mây đen.

Lâm Thành Húc đặt cốc xuống, đứng dậy nói: "Tôi đưa em về."

Nghê Yên gật đầu: "Được."

...

Trên đường về, cả hai đều im lặng.

Lúc đầu là do sau cơn mưa, đường xá trở nên rối loạn, Nghê Yên không tiện mở miệng, sợ anh phân tâm khi lái xe, sau đó, cô nhớ lại cuộc nói chuyện hôm nay của hai người, dần dần bắt đầu có một số suy nghĩ.

Khi đến gần cổng tiểu khu, trời lại đổ mưa.

Lần này không còn là cơn mưa xối xả mà là cơn mưa lất phất kéo dài, tí tách rơi xuống, bao phủ xung quanh bằng một tầng hơi nước nhẹ.

Lâm Thành Húc đậu xe trước cổng khu dân cư, quay người từ phía sau giúp cô lấy túi xách, còn đưa cho cô hai hộp creme brulee.

"Thấy em thích ăn nên mua thêm cho em"

Nghê Yên đưa cho anh một hộp, "Không phải anh cũng thích ăn sao? Đây, tôi tặng lại anh một hộp."

Nếu không thích ăn, hẳn là anh đã không tích trữ món này ở nhà.

Lâm Thành Húc bất đắc dĩ cười cười, "Được, cảm ơn em."

Nghê Yên cười nói: "Vốn là của anh, nói cám ơn làm gì."

"Nên mà" Lâm Thành Húc nói, "Hôm nay cảm ơn em đã tới thăm."

Nghê Yên nghe vậy, hai má lại nóng lên, khó chịu quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Im lặng một lúc, cô mới nói: "Thật ra, vừa rồi đi trên đường, chợt nghĩ ra một chuyện muốn nói với anh."

Lâm Thành Húc hỏi: "Chuyện gì?"

"Tôi nghĩ rằng, vì chúng ta đã dự định kết hôn, tốt hơn hết là nên thẳng thắn với nhau."

Lâm Thành Húc cười: "Được, em nói đi, tôi sẽ thành thật trả lời em."

Nghê Yên liếc nhìn anh, "Nói đến thì... có vẻ như tôi hơi mặt dày, nhưng tôi nghĩ anh khá hài lòng với tôi, nhưng tôi không biết tại sao anh chưa từng hỏi về quá khứ của tôi."

Lâm Thành Húc nghe vậy thì sững sờ.

Nghê Yên cắn môi, sau đó nói thẳng: "Anh xem, chiều nay tôi đã hỏi đủ thứ chuyện về anh, sao anh không hỏi lại tôi? Nếu anh coi trọng một người, hẳn là anh muốn biết rất nhiều về người đó, đúng không?"

Lâm Thành Húc lẩm bẩm: "Là vậy... Tôi thật sự không nghĩ đến khía cạnh này."

Nghê Yên vội xua tay, "Tôi không bắt anh phải hỏi, chỉ là, tôi thấy có chút kỳ quái, anh hiểu không?"

Lâm Thành Húc cười với cô, "Ừm, tôi hiểu rồi, chỉ là, tôi muốn tìm cơ hội thích hợp để hỏi em, bây giờ mà hỏi nhiều quá, sợ em thấy tôi phiền phức."

Nghê Yên đỏ mặt nhìn anh, "Có phải anh muốn hỏi về phương diện kia nên ngại mở miệng không?"

Lâm Thành Húc: "Phương diện nào?"

"Là chuyện đó..." Giọng Nghê Yên trở nên yếu ớt.

Rõ ràng cô là một người phụ nữ hiện đại và có suy nghĩ cởi mở nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng khi nói về những điều này một cách trực tiếp.

"Không phải đàn ông nói chung rất quan tâm đ ến việc phụ nữ có người yêu cũ hay không sao..." Nghê Yên thì thầm, "Còn nữa, anh có bận tâm đ ến vấn đề trinh tiết không?"

Lâm Thành Húc giật mình, "Ồ, ý em là vậy sao?"

Nghê Yên cau mày, cảm thấy phản ứng của anh có chút kỳ lạ, "Tôi không phải, chỉ là, tôi từng có hai người bạn trai, một người là bạn cùng lớp đại học, yêu nhau gần ba năm, người kia là quen khi tôi đã đi làm, khoảng hai hoặc ba năm thì chia tay."

Cô nghiêm túc nói: "Tôi muốn nói rõ với anh trước, dù tôi thấy cũng không có gì to tát, nhưng tôi biết quả thực có rất nhiều đàn ông không thể tiếp nhận, cho nên dựa trên tiền đề là tôn trọng lẫn nhau, tôi muốn nói trước cho anh biết, kẻo sau này khi đã kết hôn, anh lại cho rằng tôi lừa gạt anh, như vậy không tốt."

Lâm Thành Húc suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Ừm, thật ra cũng không sao, tôi không có kinh nghiệm, tìm người có kinh nghiệm hướng dẫn cũng tốt."

Nghê Yên: "..."

Lâm Thành Húc ngẩng đầu nhìn cô, "Sao vậy?"

"Anh..." Nghê Yên nghẹn ngào, "Anh đùa tôi đấy à?"

Lâm Thành Húc có chút khó hiểu, "Tôi đùa em chuyện gì?"

"Anh không có kinh nghiệm?" Nghê Yên tâm tình hỗn độn hỏi: "Là chuyện kia sao? Sao có thể? Anh cũng đã..."

Đã ba mươi tuổi rồi còn gì...

Lâm Thành Húc cười nói: "Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu thôi mà? Một anh chàng sửa điện thoại nghèo, tốt nghiệp trường dạy nghề, tương lai mịt mù, không kiếm được bạn gái là chuyện bình thường thôi."

Nghê Yên lập tức nói: "Nhưng bây giờ anh giàu rồi"

Lâm Thành Húc nhàn nhạt nói: "Ừ, cho nên tôi mới có tư cách ngồi đối diện em trong buổi xem mắt."

Nghê Yên: "......"

Lâm Thành Húc hỏi: "Hay là em không muốn lấy tôi? Tôi cũng biết có một số phụ nữ rất ngại nửa kia thiếu kinh nghiệm và kỹ năng..."

Nghê Yên hung hăng trừng mắt nhìn anh, "Không, tôi còn đang không tin, tôi muốn thử một chút."

"Em định thử thế nào?"

"Hôn thử, được không?"

Lâm Thành Húc sững người một lúc, sau đó nắm chặt tay trên vô lăng, lại duỗi ra, lặp đi lặp lại vài lần, như để giải tỏa căng thẳng.

Anh hít một hơi thật sâu và nói, "Tôi... có thể thử."

Thấy bộ dạng của anh, Nghê Yên không biết là thật sự căng thẳng hay chỉ là giả vờ, đành mặc kệ, tháo dây an toàn bò tới, chạm vào đôi môi của anh.

Người đàn ông dường như thực sự căng thẳng, ít nhất là vào lúc này, cô cảm thấy toàn thân anh cứng ngắc, đôi môi hơi hé mở phả ra hơi thở ấm áp, còn vương lại mùi cà phê thơm đắng, nhưng anh vẫn bất động, vụng về đến khó tin.

Nghê Yên không thể tin được, cô ngập ngừng thò đầu lưỡi vào cọ xát, chạm nhẹ như mang theo dòng điện, làm cho cơ thể theo bản năng có phản ứng, thân thể căng cứng phía dưới lập tức sống dậy, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, lưỡi anh đuổi theo cô, nhưng anh chưa có kinh nghiệm, chỉ biết nhấm nháp, rà lưỡi trong miệng cô, làm cho cô phải tự mình làm mẫu, vuốt v3 lưỡi anh, m*t nhẹ, xoay tròn trêu chọc, dạy anh cách tạo ra niềm vui khi hôn sâu.

1

Anh không có kỹ năng, nhưng sức chịu đựng lại rất cao, hôn xong cả hai đều thở không ra hơi, Nghê Yên đổ mồ hôi, hai má đỏ bừng như trái đào tháng ba, cô chợt nhận ra mình đã làm một chuyện điên rồ. Ở trước cửa nhà, trong xe, cô bất ngờ chủ động hôn một người đàn ông mà cô chỉ vừa gặp mặt hai lần.

Cô điên rồi!

Sự cứng rắn bên dưới quả thật không thể bỏ qua, dù sao đàn ông xử nam ở tuổi ba mươi thường không chịu nổi sự trêu chọc cọ sát như này.

Nghê Yên định đi xuống, nhưng người đàn ông không chịu, hai cánh tay cứng như thép ôm lấy cô, giọng nói lại dịu dàng thấu xương: "Dạy lại cho anh lần nữa."