Lệ phi đem mình quấn trong chăn, một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ làm cho thân thể mềm mại của nàng chấn động, hai mắt vô thần, hai tay đều run lẩy bẩy.


"Nương...!Nương nương, Thái hậu phái người đến mời...!mời nương nương đến Thừa Thiên Cung."
Cung nữ kia quỳ trên mặt đất, thanh âm cũng đang run rẩy, mà Lệ phi trực tiếp đem mình trốn trong chăn, cả người đều đang run lên, thậm chí từ chăn cũng có thể nhìn thấy sự run rẩy.


"Thân thể bản cung không khỏe...!Không đi...!Không...!đi!"
Lệ phi không hề nghĩ rằng Nam Thiển Mạch sẽ nhúng tay vào, càng không hề nghĩ rằng nàng sẽ tra được từ chỗ Lý Ngự y, cũng không biết Lý ngự y đã nói ra bao nhiêu.


Cung nữ kia tiến thoái lưỡng nan, do dự mấy lần, hít một hơi lớn nói: "Nương nương...!Thái hậu có lệnh, nếu người không đi thì sẽ đích thân đến mời."
Cung nữ ấy cũng sợ sệt, Nam Thiển Mạch kia như thể biết trước sẽ như vậy, việc Lệ phi cáo ốm, nàng dường như cũng đoán được.


"Nàng muốn ta chết...!Nàng đây là muốn ta chết..."
Lệ phi mở chăn ra, tóc đen tán loạn, hai mắt phủ kín tia máu, biểu hiện dữ tợn, nào còn dáng vẻ hung hăng càn quấy ngày thường.


"Giúp...!Giúp bản cung chải đầu!"
Phượng Loan Cung.


Nam Thiển Mạch ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, trong tay niệm châu một viên lại một viên, mỗi một viên chuyển động, bầu không khí bên trong điện lại càng áp lực thêm một phần, hình thành một giai điệu thâm trầm.


"Bãi giá Thừa Thiên Cung."
Nam Thiển Mạch trầm mặc một hồi, rốt cục đã mở miệng, đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt kia.

Dường như ở thời điểm nghẹt thở nhất cuối cùng cũng trở về được không khí bình thường.


Lúc chờ Lệ phi đến, bên trong Thừa Thiên Cung đã tụ tập đầy người.

Nam Thiển Mạch cùng Ca Thư Sính ngồi ở hai bên Văn đế, Cung Huyền Thanh cùng Lý Ngự y quỳ gối trước mặt ba người, bầu không khí vô cùng ngưng trọng.



Bước chân Lệ phi hơi ngưng lại, sau khi hít sâu vào một hơi, nở nụ cười thỉnh an, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, bại lộ ra sự bất an của nàng lúc này.


"Bây giờ Lệ phi cũng đã đến, bắt đầu đi."
Văn đế lên tiếng, mà lúc Lệ phi đang muốn muốn ngã ngồi xuống một bên, lại bị Nam Thiển Mạch gọi lại.


"Lệ phi, ai gia cho rằng, ngươi vẫn có thể quỳ được."
Lời này của Nam Thiển Mạch vừa nói ra, Văn đế đã nhíu mày, nhìn về phía Nam Thiển Mạch.

Nhưng Nam Thiển Mạch cũng không cho hắn dù chỉ một ánh mắt, hắn cũng đành không nói lời nào, mà Ca Thư Sính ở trong hậu cung hiển nhiên biết dụng ý của Nam Thiển Mạch, cũng không nói lời nào.


Động tác của Lệ phi dừng lại, nhìn biểu hiện bình thản mà lãnh mạc kia của Nam Thiển Mạch, nàng há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc, quỳ gối bên cạnh Lý Ngự y.


"Ở trong cung không phải nói một câu lão yêu bà, hai câu lão yêu bà sao, sao bây giờ lại nửa câu cũng không nói, Lệ phi?"
Trong tay Nam Thiển Mạch vẫn cầm tràng hạt, khóe miệng nàng gợi lên một vệt ý cười nghiền ngẫm, chỉ thấy Lệ phi nhất thời trợn to hai mắt, hai tay sợ đến nắm thành quyền, vội vã nhìn về phía Nam Thiển Mạch, nói: "Thần...!Thần thiếp...!không có làm như vậy, Thái hậu minh xét, thần thiếp tuyệt đối không gọi người như vậy!"
Lệ phi còn đang giải thích, Cung Huyền Thanh ở một bên vừa nghe được lập tức bưng kín miệng, che đậy ý cười trên khóe miệng mình.


"Ai gia cũng không có nói lão yêu bà này là gọi ai gia."
Nam Thiển Mạch vừa nói như thế, hết thảy ngôn ngữ của Lệ phi đều nghẹn ở cổ họng, mồ hôi lạnh che kín trán, mà Văn đế tuy rằng không nói lời nào, nhưng sắc mặt lại càng thêm âm trầm.


"Thái...!Thái hậu..."
Lệ phi muốn nói gì đó, nhưng trong chớp mắt đầu óc đều trống rỗng, không biết nên nói cái gì, mà ý cười trên khóe miệng của Nam Thiển Mạch càng làm cho đáy lòng nàng phát lạnh.


"Thôi, Lý Ngự y, ngươi có thể nói chuyện."
Nam Thiển Mạch lười biếng dùng tay chống đỡ tựa vào ghế, niệm châu trên tay vẫn là một viên chuyển tiếp một viên.

Cung Huyền Thanh nhìn giai điệu chuyển động của niệm châu, theo tay của người nọ, nhìn về phía đôi mắt nàng ấy, đã thấy người kia cũng đang nhìn mình.

Đôi mắt lười biếng kia càng nhiều hơn mấy phần quyến rũ, chỉ là lúc mình nhìn về phía nàng, hai mắt Nam Thiển Mạch đột nhiên lại thanh tỉnh lên, nhìn về phía khác.


Lý Ngự y nơm nớp lo sợ đem hết thảy sự thật đều nói ra rõ ràng, mà Lệ phi vừa nghe đáy lòng lại càng bất an, Lý Ngự y này lại thực sự để lộ tất cả ra ngoài.



"Hoàng thượng minh giám! Thần thiếp chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy!"
Vẻ mặt Lệ phi sốt ruột oan ức, nước mắt chảy xuống, dáng vẻ nhu nhược đáng thương kia cũng thật khiến người ta có mấy phần đau lòng.


"Những lời của thần đều là nói thật."
Lý Ngự y nhìn về phía Văn đế, lập tức cũng nhìn về phía Nam Thiển Mạch.

Trước khi Nam Thiển Mạch đến Thừa Thiên Cung, nàng cũng từng triệu kiến qua Lý Ngự y, khi quân phạm thượng chính là tội lớn tru di cửu tộc, Nam Thiển Mạch đồng ý tha cho người nhà của hắn, điều kiện là đem sự tình rõ ràng mười mươi nói ra, một mạng của hắn chống đỡ sinh mệnh của một gia tộc.


Nam Thiển Mạch cho Vân Nhiễm một ánh mắt, Vân Nhiễm lập tức đưa cho Văn đế một tờ giấy, đó chính là vật chứng ghi lại những thuốc được mang theo.


Văn đế nhìn tờ giấy kia một chút, đem tờ giấy kia ném tới trước mặt Lệ phi, sau đó nhìn về phía Lệ phi, nói: "Ngươi có gì giải thích?"
Âm thanh của Văn đế âm trầm, giống như sắc mặt của hắn, hết sức khó coi.


"Thần thiếp không biết vì sao Lý Ngự y chỉ dẫn mang theo thuốc thoát thai...!Đúng! Đúng! Nhất định là Lý ngự y căn bản không hề có ý cứu lấy long tự, cho nên mới chỉ mang theo thuốc thoát thai."
Lệ phi chỉ vào Lý ngự y lớn tiếng lên án, lại càng khóc lớn, trong miệng còn đáng thương bản thân không thể sinh hài tử ra.


"Hoàng thượng."
Lý Ngự y từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, đưa cho hoạn quan bên cạnh Văn đế.


"Thứ thần nộp cho Ngự Dược Phòng chính là bằng chứng giả, tấm này mới là ghi chép thật, ngày ấy thần trò chuyện cùng sự phụ của thần, hắn cũng giúp thần để quan của Ngự Dược Phòng xác minh tính chân thực của ghi chép này, nếu lỡ một ngày Lệ phi trở mặt không quen biết, thần còn có ghi chép y dược này làm chứng."
Văn đế tiếp nhận ghi chép y dược kia, liếc mắt nhìn, dưới góc phải ghi chép hành nghề có quan ấn màu đỏ, chính là quan ấn của Ngự Dược Phòng, thậm chí còn ghi ngày tháng lên.


Văn đế tiện tay để ghi chép hành nghề y trong tay lên khay trà, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lệ phi.


"Lệ phi, ngươi còn gì để nói?"
Hai mắt Lệ phi càng hiện ra sợ hãi, nhìn Lý Ngự y một chút, nhìn Cung Huyền Thanh một chút, lòng xấu xa nhất thời nổi lên, giơ tay nắm lấy trâm cài tóc trên đầu, hàn quang lóe lên.



"Tiện nhân, đều là ngươi, đều do ngươi, ta giết ngươi!"
Lệ phi giơ tay muốn hướng về phía Cung Huyền Thanh mà đâm tới, Cung Huyền Thanh nắm chặt nắm đấm, nhịn xuống bản năng phản ứng kia, làm như bị hoảng sợ ngã ra sau, khó khăn né tránh Lệ phi đang phát điên đâm tới.


"Người đâu!"
Văn đế khẩn trương hô một tiếng, thị vệ ở ngoài cửa, mà khoảng cách của Cung Huyền Thanh cùng Lệ phi quá gần, hắn chỉ sợ không kịp.

Lúc đang muốn tiến lên tách hai người ra, lại thấy khóe mắt có một bóng người xẹt qua, còn thân thể của mình lại bị Ca Thư Sính kéo một cái, làm Hoàng hậu, nàng không thể để Văn đế đặt mình vào nguy hiểm.


Lệ phi thấy một đòn không được, lại muốn đâm một lần nữa.

Động tác của Cung Huyền Thanh vẫn là trì độn lui về phía sau, nhưng rồi lại thẳng tắp ngã vào một cái ôm ấm áp, từng trận hương thơm lành lạnh quen thuộc chui vào chóp mũi, nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, hàn quang kia đã đến trước mặt mình, nàng đưa tay ra định chặn, đã thấy Vân Nhiễm một cước đá vào cổ tay Lệ phi.


Ngân trâm tuột tay bay ra, thẳng tắp cắm ở trên vách tường, Vân Nhiễm trở tay một cái đem tay Lệ phi khóa ở sau lưng, ép nàng trên đất.


Lúc này Cung Huyền Thanh mới có khe hở, nhìn về phía người ôm lấy nàng từ phía sau, tóc đen buông xuống trước ngực nàng, thậm chí có vài sợi dính vào gương mặt nhỏ phủ kín tầng mồ hôi mỏng của mình, lúc đối diện ánh mắt của nàng, Cung Huyền Thanh thấy rõ ràng ở trong đôi mắt xinh đẹp lúc nào cũng ung dung không vội, bày mưu nghĩ kế kia có một tia kinh hoảng.


Sự ấm áp từ cái ôm, một khoảnh khắc như vậy, Cung Huyền Thanh vô cùng quyến luyến.


"Dao phi!"
Ca Thư Sính nhìn thấy Lệ phi bị chế phục mới buông Văn đế ra, Văn đế lập tức chạy tới đem Cung Huyền Thanh ôm ở trong lòng.


Nam Thiển Mạch nhìn thấy hết cảnh ôm ấp, lại nhìn người kia ở trong ngực Văn đế dáng vẻ nhu nhược, trong lòng chẳng biết vì sao bởi cái ôm ấy mà trở nên trống rỗng, nàng cũng không rõ đây là tâm tình gì.


"Lệ phi ý đồ mưu hại phi tần, khi quân phạm thượng, đem Lệ phi giam cầm trong lãnh cung, triệt hồi chức vị Thất Châu Lễ bộ Thượng Lang của cha cùng tất cả chức quan của gia tộc trong Nam Sở triều!"
Văn đế nhìn nữ nhân gần như phát điên kia, lại nhìn nữ nhân trong lòng một chút, lúc này mới an tâm hôn lên trên đỉnh đầu Cung Huyền Thanh.


Mặc dù Cung Huyền Thanh bắt được long bào của Văn đế trong tay, nhưng đôi mắt xinh đẹp của nàng lại nhìn về phía Nam Thiển Mạch.

Người kia không nhìn mình, đã đứng lên khôi phục dáng vẻ đoan trang thanh lãnh, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại có thêm một chút cảm xúc phức tạp, nàng nhìn không thấu.


"Lý Ngự y khi quân phạm thượng, ban cho cái chết, niệm tình lương tâm chưa cạn nguyện ý đem tất cả nói hết ra, tha cho tính mạng của gia tộc."
Nam Thiển Mạch lạnh lùng mở miệng nói, còn Lý Ngự y quay về phía Nam Thiển Mạch dập đầu một cái, ngỏ ý tạ ơn.



"Hoàng hậu."
Nam Thiển Mạch nhìn về phía Ca Thư Sính, rồi nói tiếp: "Còn lại việc trừng phạt những hạ nhân kia, nhờ ngươi."
Nam Thiển Mạch nhìn Văn đế vẫn gắt gao ôm Cung Huyền Thanh không chịu buông ra, nàng khẽ thở dài, không tiếp tục nhìn nữa.


Sau ngày ấy, lãnh cung Thanh Nguyệt Cung có thêm một vị chủ nhân điên.

Còn Cung Huyền Thanh một lần nữa đoạt lại sủng ái của Văn đế, quan trọng nhất chính là, tất cả những chuyện này phi tần của hậu cung đều nhìn thấy trong mắt, thủ đoạn của Nam Thiển Mạch cùng phương thức trừng phạt của Ca Thư Sính cũng làm người khác lạnh lẽo tâm can.


Ca Thư Sính thường ngày là một Hoàng hậu nhu nhược, đối với ai cũng không muốn thân cận cũng không muốn đắc tội.

Có điều lần này là chuyện lớn nhất trong hậu cung từ khi Văn đế đăng cơ tới nay, Ca Thư Sính xử sự cứng rắn mà vô tình, cung nữ thủ hạ cùng thái giám của Lệ phi, thậm chí kẻ nô tài lật ngược trắng đen thị phi của Thừa Thiên Cung kia cũng đều bị Ca Thư Sính không chỉ phạt vả miệng, mà còn xử phạt kình diện*, tất cả đều bị giết.


*hình phạt xăm lên mặt dành cho phạm nhân
Thủ đoạn của Nam Thiển Mạch lại càng không cần phải nói, người bên ngoài không biết, thế nhưng người trong hoàng cung lại biết rất rõ.

Lúc Khang đế tại vị bạo phát loạn thân vương, vẫn là do Nam Thiển Mạch ở sau lưng một tay xử lí, thậm chí tru diệt hết thảy thân vương, bây giờ chỉ còn duy nhất một người là Tiếu Vương gia Phong Tử Dạ, thủ đoạn của nàng tàn nhẫn, ai cũng không muốn trêu chọc nữ nhân này.


Thừa Thiên Cung.


Ninh Nhi thu dọn lễ vật Văn đế đưa tới, một bên vui vẻ mà nói: "Dao phi nương nương, bây giờ ông trời quả thực là có mắt a, Lệ phi kia ác giả ác báo, người cũng một lần nữa chiếm được sủng ái của Hoàng thượng."
Ninh Nhi nhìn châu báu trước mắt, không ngăn được vui vẻ, cũng hưng phấn vì sống sót được qua tại họa.


"Ông trời xưa nay đều là vô tình, nếu là lần này người kia cũng lựa chọn vô tình, sợ là ngươi cùng ta đều phải uống một bát Vong Xuyên*."
*đều phải chết
Cung Huyền Thanh chẳng biết vì sao trong lòng rất chắc chắn, chắc chắn người kia sẽ cứu mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, người kia cũng có thể mượn lần này để loại trừ mình.


"Nương nương, cái người kia mà người nói là ai vậy?"
Ninh Nhi tùy ý mở miệng hỏi một câu, bây giờ trong đầu nàng đều là đang suy nghĩ làm sao thu dọn những lễ vật này, chỗ nào còn quan tâm được là ai với ai.


"Tiểu bát quái, làm việc của ngươi đi."
- -----------
Editor:
Năng suất một xíu bù cho mọi người trước khi mình bận rộn hơn không up chương thường xuyên được hiuhiu