Vậy nên, tôi rất khâm phục lòng dũng cảm này của Do Phi, đâu có dễ dàng gì, đó đúng là một loại công việc mà không phải ai cũng dám làm.
Không hiểu sao tôi cứ nhìn thấy hắn là cảm thấy hắn rất đáng ghét?
Do Phi tiến tới gần, chúng tôi không thể vô duyên đến mức vừa thấy người ta đã bỏ chạy, huống hồ cũng đã từng là bạn cùng lớp với nhau
"Hai cậu vẫn không thay đổi chút nào nhỉ."
Có vẻ tôi vẫn luôn không khác gì, chỉ riêng Tiểu Tân càng ngày càng trưởng thành hơn từ khi vào làm việc cho công ty.

Nhưng mà Do Phi kia, ôi Chúa ơi, hắn ta quả thực thay đổi hoàn toàn, cậu nhanh niên tháo vát nhanh nhẹn năm nào giờ đây đã béo thêm một vòng bụng, cái bụng bia của hắn đầy đặn như đang nhìn chòng chọc vào đôi mắt tôi, cộng với bộ quần áo hàng hiệu hắn khoắc lên người, tất thảy đều toát lên vẻ nhà giàu mới nổi.
"Ha ha, không phải cậu cũng chẳng thay đổi gì sao." Tiểu Tân ứng phó đáp lại.
Tôi nghe mà muốn cười, thế này mà cũng gọi là chẳng thay đổi sao? Lại ca thán thêm một tiếng Chúa ơi.

Nhưng sau đó tôi vẫn cứ phụ hoạ cùng Tiểu Tân: "Ừ, tôi thấy cậu không khác gì trước đây."
"Ha ha, tôi khác hồi trước lắm đấy."
Ha, tên này cũng có chút biết mình biết ta, biết bản thân đã thay đổi.

Sau đó tôi nghe hắn hỏi: "Hai cậu đã kết hôn chưa?"
Thật lòng tôi không thích nói chuyện cùng hắn, cứ đứng đờ người như vậy không tiếp lời.

Tiểu Tân thấy tôi im lặng, nàng bèn phi ngựa xông pha: "Chưa, ôi, không ai thèm lấy.

Cậu có lẽ đã kết hôn rồi nhỉ?"
"Sao lại nói thế, đến cả các cậu mà không ai thèm lấy, có lẽ con gái trên khắp thế gian này đều không gả được mất.

Tôi mới đính hôn chứ chưa có cưới, cũng được tính là độc thân một nửa.


Hê hê, vợ chưa cưới của tôi nào có thể sánh được bằng hai cậu."
Vờ lờ, xem hắn nói kìa, vừa nghe đã khiến tôi nghĩ đến câu nói cửa miệng của vô vàn phụ nữ rằng: nếu đàn ông có thể tin cậy, lợn nái ắt leo được cây!
Quyên Tử ở phía sau nấc lên một tiếng, kéo tôi trở về thực tại, nhanh chóng giới thiệu: "Đây là đồng nghiệp của tôi – Quyên Tử, Quyên Tử, đây là bạn cùng lớp trước đây của tôi..." Nói đến đây tôi bỗng nhớ ra Tiểu Tân và Quyên Tử còn chưa quen biết nhau, tự dưng không biết nên giới thiệu thế nào, đành bất chấp tiếp tục: "Hai người này là bạn cùng lớp trước đây của tôi, cậu nam là Do Phi, còn đây là Tiểu Tân."
Quyên Tử cười khì khì: "Làm gì có ai giới thiệu như cậu.

Chào mọi người, tôi là Quyên Tử, tôi đang hơi chóng mặt, nên nhờ Dương Dương đỡ tôi một chút."
Tôi mau chóng nắm bắt cơ hội: "Vậy thì, Do Phi khi nào có thời gian chúng ta nói chuyện sau, đồng nghiệp tôi đang không thoải mái, tôi đưa cô ấy về trước."
"Được được được, mau về thôi."
"Ok, hẹn gặp lại."
Nói xong bèn vội vã lên xe, còn chưa kịp đóng cửa, Do Phi đã dán mặt lại gần chúng tôi: "Hai cậu, để lại số điện thoại đi, tiện liên lạc."
Thực tình, tôi không muốn cho hắn số điện thoại một chút nào, có gì để liên lạc với hắn sao? Nhưng vẫn nên đồng ý để giữ thể diện.

Ngay khi dãy số điện thoại sắp thoát ra từ miệng tôi, Tiểu Tân ở bên cạnh đã cướp lời: "Ghi số tôi đi, điện thoại của Dương Dương rơi mất rồi, tạm thời chưa mua được cái mới."
Vừa nghe nàng nói vậy, khắp người tôi đổ mồ hôi lạnh, may thay điện thoại vẫn đang yên vị trong túi, nếu như để bên ngoài bị hắn nhìn thấy hẳn sẽ lúng túng biết bao.
Trên đường đi, tôi hỏi Tiểu Tân rằng cho hắn số như vậy không sợ bị hắn quấy rối sao, nàng đáp: "Thà quấy rối tôi còn hơn đến làm phiền cậu, thần kinh tôi thép hơn." Lại một lần nữa tôi cạn lời, thật muốn nắm tay nàng, khốn nỗi tay nàng đang bận lái xe, tiết trời lại đổ xuống thêm một trận tuyết lớn, vì sợ rằng nàng xảy ra tai nạn nên không có gan nắm.
Đưa Quyên Tử về nhà trước, suốt trên đường về Quyên Tử cùng Tiểu Tân cười nói rất vui vẻ, tôi đây là cầu nối liên kết giữa hai người họ, theo lẽ thường trở thành chủ đề chung mặc họ bàn tán.

Trong những tình huống như vậy, tốt nhất nên giữ nguyên trạng thái im như thóc nếu không muốn rước hoạ vào thân.
Quyên Tử nói: "Tôi thấy cậu chăm sóc rất tốt cho Dương Dương đó."
Tiểu Tân đáp: "Cậu ấy tuổi còn nhỏ, lúc nào tôi cũng cảm thấy có khoảng cách thế hệ, nên chỉ có thể chăm sóc tốt cậu ta."
Quyên Tử: "Ghen tỵ với hai cậu thật đó, là bạn cùng lớp đã bao nhiêu năm như vậy, hẳn tình cảm sâu sắc lắm."
Tiểu Tân: "Ôi, còn phải nói, có thể quen biết một người tốt như tôi tận hơn mười năm chính là phúc khí to lớn của cậu ấy."
......
Hai người họ song kiếm hợp bích hại người ích ta, tôi khổ nhục trong lòng nhưng không sao nói được, dẫu sao cây ngay không sợ chết đứng, vẫn cứ mặc bọn họ chà đạp.

Khó khăn lắm mới khiêng được Quyên Tử vào nhà, tôi cùng Tiểu Tân dìu cậu lấy trên lầu.
Nơi ở của cậu ấy không tồi, hai phòng ngủ hai phòng khách, một người ở khá là rộng rãi.

Nghe nói bố mẹ cậu ấy di dư đến Canada, còn lại mình Quyên Tử trong nước nên họ để lại cho cậu ấy căn nhà như vậy, sẵn tiện chừa một đường lui, sau khi ở chán bên nước ngoài lúc về còn có chỗ ăn ở.

Người Trung Quốc ấy mà, truyền thống lá rụng về cội vẫn mãi không thể phôi phai.
Quyên Tử liên lục muốn mời chúng tôi một tách trà trước khi về, tôi nói: "Để lần sau đi, giờ cũng không còn sớm, cậu đã thành cái dạng này còn không mau ngủ sớm đi."
Quyên Tử biết ý không cố nhiệt tình dây dưa, sau đó tôi và Tiểu Tân vẫy tay với cô ấy, chào ra về.
Lên đến trên xe, bỗng nhiên tôi thấy ngột ngạt khó xử, không biết nên nói gì cho hay.

Tiểu Tân cũng nghiêm mặt không nói lời nào, tập trung lái xe rời đi.

Tôi nghĩ cứ như vậy cũng không thành vấn đề, nhưng người ta đã có lòng đưa mình về giữa mùa đông tuyết lớn, không lẽ lại làm mình làm mẩy chiến tranh lạnh với người ta sao? Thế là tôi vội lật lên vô vàn chủ đề trên khắp thế gian nhằm phá vỡ bầu không khí cóng chết người này.
"Ha ha, cậu lái tốt đó, mua xe lúc nào vậy?"
"Không phải lúc gọi điện cho cậu hồi tuần trước đã nói rồi sao, vừa mua được hai tuần."
A...!Đúng thật lúc nàng gọi điện cho tôi đã nhắc đến, là do tôi không cẩn thận quên mất.

Nào ngờ chọn tới chọn lui, lại chọn đúng chủ đề đáng ăn đòn như vậy.
Nhưng vẫn tốt nhất nên nói gì đó, liền tiếp tục tìm kiếm chủ đề, vốn dĩ tôi không giỏi giao tiếp, tình cảnh này quả thật là gánh nặng đối với tôi.

Hết cách, là ai khiến tôi đuối lý như vậy chứ, về phần đuối lý về cái gì, thực lòng tôi cũng không biết.
"Cậu lái xe không tồi nha." Trầm cảm, lại thốt ra một câu nhảm nhí.


Thôi, nhảm nhí nhưng cũng được, còn hơn cứ chiến tranh lạnh, ngại ngùng muốn chết.

Tôi quyết định mắt nhắm mắt mở mà ba hoa với nàng, mắt không thấy vẻ mặt lạnh băng của nàng, gan liền lớn hơn vài phần.
"Thường thôi."
"Hê hê, cậu cũng xinh hơn lúc trước."
"Trời sinh đẹp tự nhiên."
"Điều này...!cũng đúng, cậu đúng là đẹp tự nhiên."
"Biết rồi thì tốt."
"Vậy...!ngoài kia tuyết vẫn rơi đúng không."
Bỗng bên tai tôi gầm lên một tiếng sấm: "Mắt không biết tự nhìn à!"
Nàng giận dữ như vậy khiến tôi trừng to mắt: "Cậu bị nghẹn thuốc hay sao mà to tiếng vậy!"
Tiêu Tân mím chặt bờ môi không nói gì, sắc mặt nàng tái xanh, nếu như tôi đoán không lầm, đây chính là tín hiệu dự báo giông bão sắp ập tới.
Thông thường khi lâm vào những tình cảnh như thế này, tôi mong ước trên đời này thật sự có tồn tại thần thánh.

Tóm lại, thái độ của tôi với các loại thần thánh có tính chọn lọc, khi muốn tin thì che mắt bịt tai ngoan cố muốn tin, khi không tin liền to tiếng khẳng định loài người ở thời đại nào rồi mà còn theo chủ nghĩa duy tâm như vậy.

Hiện giờ tôi chính là một con chiên ngoan đạo, thực sự hy vọng thần thánh có thể hiện lên cứu lấy cái mạng này của tôi.

Tiểu Tân đã không cáu giận thì thôi, một khi nàng nóng lên, kể cả sự kiện tấn công khủng bố tháp đôi ngày 11 tháng 9 năm đó cũng không thể sánh bằng.

Mà dựa theo dấu hiệu khi nãy, nàng sắp nóng đến nơi rồi.
Tôi trộm run cầm cập, giờ khắc quan trọng này hẳn thượng đế cũng không giúp ích gì, thôi thì cứ trách đủ mọi loại thần thánh đi, sau đó tự lực tìm cách cứu mình.
"Tiểu Tân, giận rồi sao?" Tôi nghiêng người tới trước mặt nàng, hỏi han với nụ cười đùa trên môi.
"Tôi đang lái xe, tránh xa tôi một chút." Vẫn là bộ dáng lạnh lùng đó.
Đổi lại là người khác có lẽ tôi đã kệ rồi, ai bảo nàng chính là Tiểu Tân cơ chứ, không còn cách nào, phải lên dây cót mặt dày đối phó.
"Là tôi sai rồi, không được sao?"
"Cậu sai cái gì?"
"Ơ..." Vấn đề chính là ở đây, tôi cũng không biết tôi làm sai cái gì, sao tôi lại nói tôi sai rồi làm gì cơ chứ? Không phải ấm đầu rồi sao! Dù sao đã trót nói ra, không thể thu lại: "Cái này...!Hay là cậu nói đi, bảo tôi sai chỗ nào tôi liền sai chỗ đó, có được không?"

...!Tiểu Tân không nói gì, trời ơi, thật hành hạ tôi dở sống dở chết! Nàng vừa lái xe vừa nóng giận như vậy thật không tốt, nhỡ như kích động lên liền đem đầu xe hôn trộm thân cây, cái mạng hèn mọn này của tôi chắc chắn sẽ đi tong trong một nốt nhạc.

Tốt nhất trước hết vẫn nên làm nàng dịu đi một chút.
Trong đầu lại lục lọi tìm chủ đề: "Cậu tự mua chiếc xe này sao?"
"Không phải, Hàn Đông cho tôi một khoản."
Nước chua trong dạ dày tôi bỗng chốc sôi ùng ục, phải kiềm chế không để bất cứ âm thanh nào thoát ra: "Ôi, ha ha, Hàn Đông đúng là một người không tồi."
"Sao cậu nói hắn không tồi?"
"Quan hệ với cậu không tồi thì đương nhiên chính là không tồi."
"Vậy chúng tôi là quan hệ gì?"
Xem nàng nói kìa, các nàng là quan hệ gì đều có thể nhìn rõ như chiếc lược ngà đang chải một mảng đầu trọc, lại còn hỏi tôi? Bụng tôi sắp ngập úng nước chua đến nơi mà còn hỏi tôi? Quá đáng!! Càng quá đáng hơn là tôi cơ bản không dám biểu lộ ra chút ít cảm xúc khó chịu nào, treo lên bộ mặt giả dối chuyên nghiệp hiền lành mẫu mực đáp: "Ha ha, các cậu...!không phải là quan hệ nam nữ thường gặp sao."
"Quan Dương, tôi chỉ nói với cậu một lần, tôi cùng Hàn Đông là quan hệ nam nữ trong sáng!"
Nghe nàng nói xong tôi cứ có cảm giác kỳ quái, lí nhí trong miệng: "Đậu xanh, đã quan hệ nam nữ lại còn trong sáng."
"Cậu nói gì vậy!!" Nàng phanh đột ngột khiến tôi sấp mặt lao về phía trước, suýt chút nữa đập đầu vào lớp kính xe trước mắt, tên nha đầu này, tai thính đến vậy sao?
"Hơ hơ, tôi đâu có nói gì, tôi thề tôi chưa nói gì." Chỉ có thể phủ định thôi chứ biết làm sao, có bị đánh chết cũng không thể lặp lại lời nói ban nãy: "Tôi nói là các cậu thật trong sáng, tuyệt đối là quan hệ nam nữ trong sáng, hệt như hồ xanh không mang nước đục."
Đến cả tôi cũng phát giác lời nói của bản thân không ổn, âm thầm nheo mắt nhìn Tiểu Tân, thấy mặt nàng còn xanh hơn cả lúc trước:
"Xuống xe!"
"Hả?"
"Tôi nói xuống xe, đến nhà cậu rồi."
"À." Tôi nhìn ra ngoài, quả thật đã về đến nhà.

Có điều tôi không xuống xe, muốn xua đi cơn tức giận của nàng mới yên lòng thanh thản, bằng không nếu để nàng tự lái xe về trong tình trạng như vậy, cả đêm nay tôi không cách nào ngủ nổi.
"Vào nhà tôi ngồi chơi một chút, cậu còn chưa tới nhà tôi lần nào."
"Không vào."
"Ha ha, tôi biết cậu giận, tha cho tôi một lần đi mà, đi thôi, ngoan nào, vào nhà tôi ngồi chơi một chút trước, dù sao vẫn chưa muộn lắm."
- -----
Lời editor: Truyện được edit theo văn phong riêng của mình, mà mình lại thiên về xu hướng hành văn dễ hiểu, gần gũi với tiếng Việt và cố gắng bám sát bản gốc nhất, tác giả chửi thề trong bản gốc vốn khá nhiều, mình cũng quyết định giữ nguyên những đoạn tác giả chửi thề, mong mọi người không thấy phản cảm:>.