Chúa là một nàng thơ, dù ai nói gì đi nữa
Bạn có tin nàng không, liệu có chấp nhận nàng?
Chúa là người phụ nữ, dẫu người có sống sao
Em có tin không, liệu em có tiếp nhận điều đó?
Chúa là một cô gái
Chỉ là một người cô gái thôi
Em có tin nàng không, liệu em chấp nhận chăng?
Nàng khát khao bừng sáng, mãi trong thế gian thơ
Nàng là nỗi đắm say, mãi vương ấm đời này.
Nàng thuần khiết tự do, nàng nguyện nàng mong mỏi
Trở thành mẩu tương lai, như người như tôi vậy
Có một khoảng trời nọ, họ bài trừ hai ta.
Có một người ngoài kia, ai đó ta tin tưởng
Có chiếc cầu vồng nọ, dành cho tôi và em
Vầng ánh dương rạng rỡ, sau này và mãi mãi.
Trong khi hát, Tiểu Tân luôn nắm chặt tay tôi.

Và tôi biết, rằng nàng đang hát dành cho tôi, nàng cho tôi hi vọng, nàng cho tôi dũng khí, nàng muốn tôi nắm tay nàng thật chặt, muốn tôi đừng buông xa.

Tim tôi xao xuyến cảm động khi nhìn gương mặt đang hoà vào làm một với bài ca, tôi cảm ơn trời xanh, cảm ơn trời xanh đã ban tặng tôi một cô gái đẹp đến nhường này.

Mà một người phàm trần như tôi, lại có thể tìm được người con gái như bạn bè, như chị gái, như mẹ hiền, như con trẻ, đến bên tôi bầu bạn suốt đời này, chỉ cần như vậy là đủ.

Sau tiếng hát của nàng là từng tràng pháo tay liên tục dâng lên, Tiểu Ngoại chán nản cúi đầu: "Chị Tân, chị làm bọn em không dám hát nữa."
"Hả." Tiểu Tân rất biết khiêm tốn: "Chị có ghê gớm gì đâu, mọi người đừng thấy áp lực."
Tôi ném qua cho Tiểu Ngoại một ánh mắt gợi đòn: "Em cũng biết ngại sao? Chậc chậc, chị còn tưởng em gan hùm gan cọp cơ!"
Tiểu Ngoại không phủ nhận: "Chị Quan, lời này của chị không có trọng lượng, em là đang bày tỏ sự kính nể với chị Tiểu Tân đây, chẳng liên quan gì đến gan to hay bé cả.

Mà, chị không dám hát sao?"
Tiểu Ngoại đặt chiếc micro trước mặt tôi, tôi giả vờ không hề hấn gì: "Ai nói vậy?! Chị là chúa tể Karaoke nổi tiếng đấy!"
Tôi vừa bị mất mặt xong, đương nhiên bây giờ không thể tỏ ra yếu thế.

Tôi đón lấy chiếc micro, ra vẻ liếc nhìn bọn họ một lượt như một minh tinh nổi tiếng, chuẩn bị phô diễn giọng hát lay động lòng người
Tôi nghĩ mình nên hát một bài hát thể hiện tấm lòng của người giáo viên vĩ đại, vì vậy tôi đã hào hùng xúc động cầm chiếc micro trên tay, hát lên một bài ca mãi mãi không phôi phai trong lòng nhân dân yêu nước.

Tiểu Tân và đám trẻ nghệt mặt khi nghe tôi cất tiếng hát, tôi nghĩ có lẽ bài hát này thâm thuý quá, làm bọn họ nhất thời không thể hiểu hết ý nghĩa sâu xa của khúc ca này.

Tôi hiểu và thông cảm cho bọn họ.
Tôi đưa micro cho Tiểu Ngoại: "Đến em đó!" Tôi cố tình làm khó dễ em ấy: "Em có dám hát bài chị chọn cho không?"
Tiểu Ngoại không phục: "Chỉ cần em biết hát, không gì là em không hát được."
"Tốt! Có triển vọng!"
Tôi bật cho Tiểu Ngoại ca khúc thiếu thi , vừa nhìn thấy tên bài hát, hai con ngươi của Tiểu Ngoại không còn cử động được nữa, tôi đắc ý: "Đừng nói là em không biết hát nha, tiến lên đi, em gái ngoại lai, tôi tin em!"
Vương Hiểu Huy và Châu Á Vĩ hào hứng ngồi xem kịch, Tiểu Tân nắm lấy tay Tiểu Ngoại: "Em đừng chấp chị ấy, chị ấy chỉ là đứa chíp hôi, không lớn nổi, em thích hát bài gì thì cứ hát đi."
Tiểu Ngoại tự tin hẳn: "Yên tâm đi, chị Tiểu Tân, em sẽ hát bài sở trường của em."
Dứt lời, Tiểu Ngoại liền cất tiếng hát, em ấy vừa hát vừa uốn éo, ngồi múa không tiện, lại đứng lên nhảy nhót.


Giọng em ấy rất hay, tâm tình rất vui vẻ, lại còn múa may loạn xạ, khiến cho bầu không khí náo nhiệt thêm, em ấy hát: "Ba vòng bên trái, ba vòng bên phải, ngoẹo cổ, vặn mông...! "Điều khiến tôi tức giận là, khi cô bé đứng dậy ngoáy mông, cái mông đó cứ chĩa thẳng vào mặt tôi, Tiểu Tân da dẻ hồng hào, vui vẻ nhìn con bé chổng mông vào tôi, tôi cứ ngồi lầu bầu trên chiếc ghế sofa cố tránh bị xúi quẩy.
- --
Một ngày trước khi Tiểu Tân đi, nàng quay lại công ty để lấy một số tài liệu, còn tôi bận nấu ăn ở nhà đợi nàng về.

Sau khi nấu xong cháo, ngay khi tôi đang chuẩn bị rửa rau thì chiếc điện thoại đổ chuông, người gọi đến là Hà Lộ.

Cô ấy gọi để chào tạm biệt tôi qua điện thoại, vì vài ngày tới cô sẽ đến Tô Châu.

Cô ấy ngập ngừng và hỏi liệu có thể chụp một bức ảnh về bức tranh cô mà tôi đã vẽ để làm kỷ niệm không, tôi cho rằng đó là điều nên làm, nhưng bức tranh vẫn ở trong phòng vẽ, vậy nên tôi dặn cô ấy đến phòng vẽ trước đợi tôi lát nữa sẽ tới.

Tôi gọi điện cho Tiểu Tân, báo với nàng rằng tôi đến phòng vẽ một chuyến.
Đến phòng vẽ, tôi thấy Hà Lộ đã đợi sẵn ở đó: "Chắc cô đợi lâu rồi nhỉ?" Tôi cười chào với cô.
Cô ấy cũng cười đáp lại: "Không có, tôi vừa mới đến."
Tôi đặt bức tranh ra một nơi có ánh nắng dịu dàng chiếu vào, đứng ra xa nhìn ngắm, bỗng phát hiện trên tranh có khuyết điểm, thế là vội vã ngăn cản Hà Lộ đang giơ chiếc máy ảnh ra chuẩn bị chụp: "Đừng chụp vội."
Hà Lộ hoang mang nhìn tôi, thấy tôi cau mày tiến gần đến trước bức tranh: "Chỗ này...!xử lý chưa ổn, tôi cần sửa đã, xin lỗi, phiền cô đợi một lúc, một lúc là xong."
Chưa đợi Hà Lộ trả lời, tôi đã đặt bức tranh lên giá vẽ, tay cầm bảng pha màu lên chuẩn bị chỉnh sửa.
Hà Lộ bước tới cạnh tôi: "Có cần tôi làm người mẫu không?"
Tôi nhìn bức tranh, rồi lắc đầu: "Nếu như không tiện, thì không cần thiết đâu."
Hà Lộ nhẹ nhàng đáp: "Không sao đâu."

Cô ấy tự mình đóng cửa lại, trải thảm ra, sau đó cởi bỏ lớp quần áo, chuẩn bị tư thế sẵn sàng: "Bắt đầu thôi."
Tôi cảm kích, gật đầu với cô ấy, tiếp tục cầm bút vẽ lên chỉnh tranh.

Hà Lộ quả là một người mẫu chuyên nghiệp, cô ấy có thể duy trì một tư thế trong thời gian dài, không để người khác có thể nhìn ra một điểm lo lắng hay cứng nhắc nào trên người cô ấy.
Thấy đã sửa tạm ổn, tôi đặt bút vẽ xuống, thở phào một hơi: "Ổn rồi, cô chụp được rồi đó."
Hà Lộ bỗng dưng ôm bụng mà ngã nhoài xuống tấm thảm, tôi hấp tấp đến ngồi xổm bên cạnh cô ấy: "Cô sao thế?"
Dáng vẻ của Hà Lộ thật đau đớn, toàn thân cô co giật, muốn nói cũng nói không thành lời, tôi cúi xuống nâng đầu cô lên: "Cô thấy khó chịu ở đâu? Ở bụng sao?"
Hà Lộ gật đầu, ấp a ấp úng: "Bụng...!đau quá..."
"Có lẽ đã ăn phải thứ gì đó không tốt." Tôi đặt tay lên rốn cô ấy xoa nhẹ, hy vọng điều này sẽ làm dịu cơn đau, nhưng rõ ràng không có hiệu quả gì.

Bụng Hà Lộ càng lúc càng quặn đau hơn trước, tôi nghĩ cứ chịu đau như vậy thật không ổn: "Cô cố chịu một lát, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay..."
Còn chưa kịp nói xong, cánh cửa đã bị đẩy ra và theo sau đó là khuôn mặt khó tin của Tiểu Tân, tôi thấy sắc mặt nàng còn xanh hơn cả búp sen, lúc ấy tôi mới chợt nhận ra tư thế của tôi và Hà Lộ thật mờ ám: tôi ôm lấy cô ấy, đầu cô ấy tựa lên vai tôi, hơn nữa vì cơn đau hành hạ nên cô ấy ôm chặt lấy tay tôi, mà tay tôi vẫn giữ nguyên trên rốn cô ấy...!Chúa ơi, người chơi tôi một vố đau thấu xương!
Tiểu Tân nhìn chằm chằm tôi chừng khoảng năm giây, nàng nghiến răng nghiến lợi ném cho tôi một câu nói: "Quan Dương, cậu...!hoá ra cậu là như vậy!" Sau đó nàng đóng sầm cửa rời đi, tôi rất muốn chạy theo nàng để giải thích cho nàng hiểu, nhưng trạng thái Hà Lộ như vậy khiến tôi không có cách nào chạy đi, tôi chỉ đành giúp cô ấy mặc quần áo và đưa cô đến bệnh viện.

Về phần Tiểu Tân, đợi xong việc hẵng bàn tới, mạng người quan trọng.
Hà Lộ bị viêm ruột thừa cấp tính nên cần phẫu thuật gấp.

Gia đình cô ấy đều ở ngoài thành cả, tôi không biết người bạn bè nào của cô ấy, vì vậy tôi chỉ có thể ở lại bệnh viện cùng cô.

Thấy Hà Lộ được đẩy vào trong phòng mổ, tôi mở máy vội gọi cho Tiểu Tân nhưng nàng không trả lời, cứ bấm tắt, không sao cả, gọi lại, nàng lại tắt tiếp, tôi rất kiên trì, lại bấm gọi, nhưng không ngờ điện thoại phát ra giọng nói "số máy bạn gọi đã bị tắt".

Tôi gục đầu ngồi trên chiếc ghế ngoài hành lang, vẫn ngoan cố gọi, gọi đến khi Hà Lộ được ra khỏi phòng phẫu thuật, điện thoại vẫn vang lên câu "số máy bạn gọi đã bị tắt" chết tiệt đó.

Đây đúng là một chuyện khiến người ta ăn ngồi không yên.
Đưa Hà Lộ trở về phòng bệnh, cô ấy vẫn hôn mê trong trạng thái được gây tê, tôi nhìn khuôn mặt cắt không còn một giọt máu của cô ấy, bất giác thở dài một hơi.
Ra khỏi phòng bệnh, tôi quay lại dãy hành lang, trong lòng cầu nguyện ông trời hãy cho Hà Lộ tỉnh lại, để tôi có thể nhanh chóng về nhà giải thích với Tiểu Tân.


ngôn tình sủng
Cuối cùng điện thoại cũng có động tĩnh, cứ tưởng Tiểu Tân rốt cuộc cũng để ý tới tôi, thế là bắt máy ngay khi còn chưa nhìn kỹ số điện thoại: "Tiểu Tân, cậu nghe tớ nói..."
"Em là Tiểu Ngoại!"
Tôi thất vọng não nề: "À, ra là em."
"À em cái đầu chị, là em đây, chị đang ở đâu?"
"Ở bệnh viện."
"Bệnh viện? Bệnh viện nào?"
"Bệnh viện Văn hoá Sơn Đông."
"Chị đi bệnh viện làm gì? Chị bị bệnh à?"
Tâm tình tôi không tốt, nên chỉ trả lời nhát gừng: "Chị sắp — bệnh — chết — rồi! Nếu không có gì thì chị cúp trước đây."
Tắt điện thoại đi, lại tiếp tục cầu cho Hà Lộ mau chóng tỉnh lại, cầu nguyện Tiểu Tân đừng hiểu nhầm, ôi, cái loại tình huống đó muốn không hiểu nhầm cũng không được, tôi trầm cảm...
"Ở đó ở đó."
Đây là giọng Tiểu Ngoại? Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Ngoại dắt Tiểu Tân lê bước từng bước hướng về phía tôi, dáng đi của nàng xiêu vẹo, nàng vuốt mái tóc tôi, tay sờ hai má tôi, trong ánh mắt đầy vẻ nôn nóng: "Cậu sao vậy? Cậu có sao không? Bị đau chỗ nào?"
Tôi vừa thấy Tiểu Tân tới, bèn không quan tâm Tiểu Ngoại đang đứng cạnh, nước mắt cứ tuôn trào ra, nói năng loạn xạ: "Tớ, Hà Lộ, không phải như cậu nghĩ đâu, cô ấy làm người mẫu...!tự nhiên bị viêm ruột thừa...!cậu hiểu nhầm tớ rồi."
Tiểu Tân hoảnh hốt khi thấy tôi khóc, nàng vội vàng ôm chầm lấy tôi, vỗ lưng tôi an ủi: "Là tại tớ không tốt, ngoan nào, đừng khóc nữa, nói tớ biết cậu bị đau chỗ nào?"
"Vốn dĩ là cậu không tốt! Tớ đau lòng rồi!"
"Ừ, ừ, là tại tớ không tốt, ngoan nhé, đừng khóc, nha?"
Tiểu Tân càng dỗ tôi không khóc, tôi càng khóc to hơn, một là vì thực sự bị tủi thân, hai là vừa nghĩ ngày mai nàng sẽ đi, làm tôi bỗng cảm thấy khó chịu.

Nước mắt nước mũi tôi cứ lăn dài trên người nàng.
Cạnh đó có một bà cô có chồng bị bệnh nan y mà sụt sịt đau lòng, nhưng bà vẫn quay sang an ủi tôi: "Cô gái, đừng khóc nữa, ôi chao, sống chết có số cả, hãy nghĩ thoáng lên."
Tôi lập tức ngừng nức nở: "Vâng, con đã nghĩ thoáng rồi, bác cũng nên nhìn thoáng ạ."
Bà cô thấy tôi vừa nghe bà khuyên mà đã ngay tức khắc khỏi sụt sịt, có lẽ bà cảm thấy tốc độ ấy có hơi quá nhanh, bà lắc đầu thở dài rồi lại chìm đắm trong nỗi buồn ban đầu..