Nhìn thấy đơn xin nghỉ việc đặt lên bàn làm việc của mình George có chút ngạc nhiên nhìn Lý Thẩm đang đứng trước mặt mình “ Lý Thẩm, có chuyện gì sao? Đang yên đang lành sao lại từ chức?”
Lý Thẩm cúi người “George, cảm ơn ông vì thời gian qua đã luôn giúp đỡ để tôi có được sự nghiệp như hôm nay.

Nhưng cha tôi đang bị bệnh, tôi không thể vì sự nghiệp phất lên ở đây mà bỏ rơi người nhà được.

Tôi phải trở về rồi.”
George lặng đi vài giây, ông khá buồn vì nhân tài rời đi là một mất mát nhưng cũng không thể giữ lại nếu họ đã có lý do rời đi “Vậy đi, cô bàn giao các vụ kiện cũng như công ty đại diện cho Lyly, tôi sẽ sớm duyệt đơn cho cô.

Tôi tin rằng dù ở phương trời nào cô đều như diều gặp gió thôi, sống tốt nhé có gì muốn giúp đỡ đừng quên ông già này còn ở đây.”
Cô lại một lần nữa cúi gập người xuống “Cảm ơn ông, George.

Tôi xin phép”
Rời khỏi phòng làm việc của George, mọi người đều rất hoan nghênh khi gặp được Lý Thẩm còn cô lại buồn vì phải chia tay những cộng sự gắn bó bao năm qua của mình

“Tôi phải trở về quê hương của mình rồi, cảm ơn mọi người đã chiếu cố Lý Thẩm tôi rất nhiều.

Thời gian chúng ta ở bên nhau không ít chút nào, mọi người trong tôi ai nấy đều có vị trí nhất định sẽ không bao giờ quên.

Hy vọng tất cả đều sống tốt và thành công hơn nữa, vì chính nghĩa”
Mọi người nghe thấy những lời của Lý Thẩm liền cảm thấy rất buồn, từng người một lần lượt tiến tới ôm cô
“Lý Thẩm…” Lyly cũng bước đến ôm lấy Lý Thẩm “Thượng lộ bình an, nếu rảnh nhớ sang thăm chúng tôi nhé”
Cô cũng ôm chặt lấy Lyly đáp “Được.

Phải rồi, tôi sẽ gửi hồ sơ vụ kiện tôi mới tiếp nhận và hồ sơ pháp lý của Ninh thị cho cô.

Mong rằng cô sẽ giúp công ty luật George ngày càng phát triển”
Cả hai cùng cười với nhau, trước khi rời đi Lý Thẩm vẫn không quên chào tạm biệt mọi người lần cuối “Tôi đi đây, tạm biệt”
Bước ra khỏi cửa chính của công ty, Lý Thẩm quay người lại, cô muốn nhìn thật kỹ nơi này một lần nữa, nơi đã chắp cánh cho cô, rời khỏi đây không biết bao giờ có thể quay trở lại, lưu luyến một chút cũng tốt
Lái xe trở về chung cư, Lý Thẩm đang tính đi vào thì nhìn thấy người đàn ông dáng người cao ráo đang ngồi lên mui xe chiếc Peugout 508 màu trắng, cô hơi sững người rồi quay lưng dự là quay lại bãi đậu xe nhưng người đàn ông đó đã nhìn thấy cô
“Lý Thẩm, đừng tránh anh nữa” Mộ Ngôn gọi lớn và chắc chắn rằng cô nghe thấy mình gọi
Còn cô đương nhiên phải ngoảnh lại rồi vì Mộ Ngôn gọi lớn tới mức người đi qua còn phải giật mình ngoái nhìn mà
Lý Thẩm bước tới chỗ Mộ Ngôn “Sao anh biết em ở đây?”
“Nếu đã muốn gặp chuyện đó đâu có gì khó.

Em tránh anh lâu như vậy tìm em là chuyện đương nhiên” Anh ta đứng phắt dậy tiến tới gần cô hơn
“Hình như anh biết câu trả lời rồi nhưng em muôn nói rõ một lần nữa, cảm ơn vì đã dành tình cảm cho em nhiều như vậy nhưng sợ rằng em không thể đáp trả tình cảm của anh được rồi.

Nếu như mỗi quan hệ đã trở nên khó xử như vậy, em tránh anh có lẽ là một điều hiển nhiên không phải sao” Lý Thẩm lùi lại một bước nhìn thẳng vào mắt Mộ Ngôn đáp, cô muốn dứt khoát một chút như vậy mối quan hệ sẽ rõ rằng hơn để gặp lại nhau sẽ không ái ngại

Mộ Ngôn gật đầu, anh biết mình vốn dĩ không có cơ hội nhưng cũng không hề hối hận bởi lời nói ra như trút hết những gánh nặng đề lên anh bấy lâu nay “Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?”
Lý Thẩm cúi người lắc đầu tính trả lời anh nhưng anh đã vội cướp lời “Anh sẽ không tạo cảm giác áp lực cho em đâu, em có thể xem lời tỏ tình của anh như một lời đùa, chẳng phải lúc xưa em thường bảo anh toàn nói đùa chọc em sao? Anh biết mình đối với em trước giờ chưa tồn tại tình cảm nam nữ, chỉ là anh cứ thích em như vậy thôi.

Nếu em cảm thấy khó xử thì cứ quên hết những chuyện của hôm trước”
“Em không chắc mình có thể quên được chuyện đó hay không nhưng em cũng không muốn mất đi tình bạn gần 10 năm qua của chúng ta, em sẽ cố gắng vậy” Lý Thẩm bất lực đáp, dù sao cô cũng phải chừa cho anh một đường lui, làm bạn cũng được miễn là cả hai không phải ngại ngùng nếu mối quan hệ kết thúc không mấy tốt đẹp, có lẽ làm bạn sẽ tốt hơn cho cả hai
Mộ Ngôn mỉm cười, ít nhất cô đã đồng ý làm bạn, ít nhất anh cũng không vì như thế mà đánh mất tình bạn với cô “Được,chúng ta vẫn sẽ là bạn, chỉ cần là em muốn, anh sẽ luôn xuất hiện sớm nhất có thể trước mắt em, bảo vệ em như một người anh trai.”
Lý Thẩm gật đầu không nói thêm gì cho đến khi anh hỏi “Em ăn tối chưa? Cùng ăn đi”
“Em ăn qua rồi, có chút mệt muốn về nhà nghỉ ngơi” Thật sư là cô rất mệt rồi, rất muốn ngủ một giấc thật sâu để quên đi những chuyện sầu não
Anh khá thất vọng “Vậy em nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngày kia anh về nước rồi”
“Ừ em đến tiễn anh.

Em cũng đã đặt vé rồi đợi giải quyết hết công việc ở đây cũng sẽ về nước” Lý Thẩm gượng cười đáp
Mộ Ngôn khá ngạc nhiên, khi nghe cô nói sẽ về nước điều đầu tiên anh nghĩ chính là vì hắn “Đột ngột vậy, là vì hắn…”
“Không phải, cha em bệnh rồi em muốn về chăm sóc ông, đi lâu như vậy cũng nhớ nhà, đến lúc phải về rồi” Lý Thẩm ngắt lời anh vì không muốn anh nhắc thêm về người đàn ông đó
“Vậy được, khi nào về báo anh một tiếng anh tới đón em.

Nhưng mà chú mắc bệnh gì, có nghiêm trọng lắm không, khi về anh sẽ đến thăm ông ấy thử nhé” Xem như anh có phần an tâm rồi
Còn cô ánh mắt có chút đượm buồn đáp “Bệnh mất trí nhớ ở người già em sợ về muộn ông ấy sẽ quên em mất.


Cảm ơn anh nhé.

Em tưởng anh làm việc ở Bắc Kinh”
“Có gì đâu.

À anh tới Hứa Tô từ rất lâu rồi” Mộ Ngôn mỉm cười đáp
“Vậy được, em về nhà đây” Lý Thẩm gật đầu rồi vẫy tay tạm biệt
Mộ Ngon cứ thế nhìn bóng dáng của cô đi khuất mới trở lại vào xe, chí ít thì anh đã không mất đi cô, vẫn có thể nhìn thấy cô cười mỗi ngày, vậy là đủ.

Năm năm qua anh đến Hứa Tô một thành phố nhỏ xinh đẹp cũng bởi vì nơi đó có thể tìm thấy cô, cuối cùng thì anh cũng đã có thể ở đó chờ cô trở về
-Thiên Di-