Không lâu sau thì buổi phỏng vấn bắt đầu.

Bốn người trong đó có Dương Ái Linh, Thẩm Hi và chàng trai run sợ ban nãy và một người đàn ông nữa đã ngồi sẵn vào ghế ở phòng phỏng vấn là những người được lọt vào vòng phỏng vấn thứ tư.

Có 2 vị ở phòng hành chính ngồi trong phòng, còn một chiếc ghế ở giữa đang bỏ trống, một trong số họ lên tiếng
“Vào mùa tuyển dụng hằng năm, Bộ phận ngân hàng đầu tư chứng khoán UP nhận được hàng chục nghìn CV.

Có thể bước vào vòng phỏng vấn thứ tư chứng tỏ các bạn đã vượt qua 99% ứng viên tham gia ứng cử.”
Dương Ái Linh mỉm cười tự tin có chút đắc ý nhưng rồi một người phụ nữ xinh đẹp, ánh mắt kiêu sa, son môi đỏ thẫm toát lên sự trưởng thành, đi giày cao gót đỏ “lóc cóc lóc cóc” vào trong vừa đi vừa nói
“ Nhưng… đây chưa phải đích đến cuối cùng”
Người phụ nữ đi về phía chiếc ghế trống còn lại, đặt mạnh tập hồ sơ lên bàn rồi ngồi xuống chiễm chệ, đang định nói thì người đàn ông ban nãy ghé sát tai cô ấy nói loáng thoáng gì đó rồi cô ta gật đầu bấm nút tính thời gian sau liền đặt câu hỏi
“Trả lời giúp tôi một câu hỏi, nếu tương lai bạn gia nhập UP, các bạn muốn trở thành người như thế nào?”
Người đàn ông run sợ ban nãy lại tự tin đứng dậy trả lời đầu tiên
“Soros từng nói:”Giới tài chính bấp bênh hỗn loạn, nếu ví nắm bắt thị trường tài chính như một bước trong công thức toán học thì sẽ không hiệu quả.

Vậy nên có thể nói toán học không thể kiểm soát thị trường tài chính mà yếu tố tâm lý mới là chìa khóa quan trọng trong việc kiểm soát thị trường…”
Anh ta chưa nói hết, đồng hồ tính giây quay về số 0 người phụ nữ kia liền cắt lời khiến anh ta cứng người:” Hết giờ, người tiếp theo”
“Ôi ơ, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.

Tôi còn chưa nói hết nữa…” Anh ta lắp bắp
Cô ta nhếch miệng cười, bút đặt xuống bàn rồi tựa lên ghế, còn lấy chân làm trụ xoay nhẹ chiếc ghế đáp:” UP là ngân hàng đầu tư thị trường chứng khoán uy tín nhất nhì Hứa Tô, quản lý tài sản trên hàng chục tỷ nhân dân tệ…”

Cô ta nhướn mày “Cậu không thể lãng phí thời gian của chúng tôi được”
Rồi cương quyết ánh mắt lạnh băng cầm lại chiếc bút:” Mỗi người có 15 giây, người tiếp theo”
Người phụ nữ đưa mắt qua Thẩm Hi, cô gật đầu đứng dậy trả lời
“Giới ngân hàng giống như sở thú.

Tôi muốn trở thành nhà đầu tư giống như nhân viên chăn nuôi động vật, vừa có thể chiến đấu với kẻ mạnh, vừa có thể thuần phục kẻ yếu.”
Cả 3 người gật đầu nhìn nhau, xem như là ánh mắt công nhận lời nói có thuyết phục
“Định nghĩa của thành công chính là đánh bại đối thủ.

Muốn có được thành công thì phải phát hiện điểm yếu của đối phương.

Phát hiện điểm yếu đồng thời nắm bắt điểm yếu, giống như Holmes vậy.

Nên đương nhiên là tôi muốn trở thành một nhà đầu tư giống Holmes” Người đàn ông còn lại cũng men theo lời của Thẩm Hi mà nêu cảm nghĩ của mình
Đến lượt Dương Ái Linh cô cũng đứng dậy dõng dạc nhưng không kém phần khiêm tốn trả lời:” Môi trường công sở cũng giống như Xuân Thu chứ không phải Chiến Quốc.

Tôi muốn trở thành Mặc Tử của UP…”
Nói đến đây mọi người đều đổ dồn ánh mắt ngạc nhiên về Dương Ái Linh bao gồm các vị tổng tài đang ngồi phỏng vấn tại đấy, đặc biệt là sự chú ý của nữ giám đốc nghiêm khắc đó
“Yêu thương con người, phản đối chiến tranh coi trọng hiền tài, làm theo lẽ phải.*Hưng thiên hạ chi lợi (Phát triển những lối sống tốt cho xã hội)” Dương Ái Linh mỉm cười nói hết lời muốn nói
Người đàn ông phỏng vấn lên tiếng:” Muốn trở thành Mặc Tử của UP.


Ứng viên này có cái nhìn thật sâu sắc”
Còn người phụ nữ kia nở nụ cười ma quái, tựa tay lên thành ghế
“Ngân hàng đầu tư là sân chơi dành cho những người có tham vọng.

Là Lô Tần, Trương Nghi chứ không phải Mặc Tử.

Cô cẩn thận một chút, tôi không thích những người không có tham vọng.

Tuy nhiên thì cách suy nghĩ của cô cũng rất hay, có thể cũng thay đổi được cả giới theo logic của cô đấy chứ… Chúc mừng 4 bạn có thể tham gia vào vòng phỏng vấn cuối cùng hai giờ chiều nay”
Ai nấy nghe thông báo đều nhẹ nhõm hẳn, Dương Ái Linh cũng phần nào vui mừng vì chính thực lực của mình cũng đã đưa bản thân vào được vòng cuối
Người phụ nữ cầm tài liệu đứng lên rời khỏi ghế đang tính rời đi thì quên mất chưa báo cho mọi người một tin quan trọng:” Phải rồi, đừng vui mừng quá sớm.

Người phỏng vấn các bạn vào buổi chiều là chiến thần của UP, anh ấy còn nghiêm khắc hơn cả tôi đấy”
Rồi đi tới gần Dương Ái Linh: “Không tồi…”
Hai giờ chiều trong phòng họp, 4 ứng viên xuất sắc và cả những người phụ trách phỏng vấn đều đang ngồi chờ Mộ Ngôn xuất hiện.

Từ bên ngoài đi vào, Mộ Ngôn một tay cầm CV của từng người kẹp trong quyển hồ sơ, tay còn lại vén chiếc áo măng tô đắt tiền bỏ vào túi quần từng bước chân chắc nịch
“Hai ngày trước có một thông tin quan trọng về chứng khoán Hồng Kong, Công ty Khoa học Công Nghệ Vĩnh Dương có kế hoạch sáp nhập vào công ty Điện Lực Khoa Lương đồng thời đưa ra báo giá… Các bạn phân tích thử xem hiện tại UP có nên mua vào cổ phiếu của công ty Điện Lực Khoa Lương hay không?” Anh vừa đi về vị trí của mình vừa nói, đến ghế thì thả hồ sơ ngồi xuống chễm chệ
Ba người nghe rõ câu hỏi liền mở máy tính của mình ra xem xét tình hình, mỗi Dương Ái Linh nhìn chằm chằm vào Mộ Ngôn, sau 6 năm du học trở về mới gặp lại anh ta mới chốc đó đã 5 tháng kể từ đêm hội từ thiện rồi.


Nhìn thấy cô gái nhìn mình Mộ Ngôn liền nhìn cô, đôi lông mày nhướn lên khó hiểu
Dương Ái Linh nhanh chóng lấy lại thần trí mở chiếc laptop của mình ra xem số liệu cổ phiếu của Công ty Điện Lực Khoa Lương.

Sau quá trình xem xét phân tích cả ba người đều cho rằng việc đầu tư vào Khoa Lương là rất khả thi, có thể đem lại nguồn lợi hết sức to lớn
Dương Ái Linh hít một hơi thật sâu phản bác: “Tôi không nghĩ thương vụ này có thể thành công.

Lợi nhuận của Khoa Lương giảm 3 năm liên tiếp, lương cung cấp cho quản lý lại tăng lên 2 lần.

Mã tổng là người cónhiều kinh nghiệm, ông ta không thể đánh giá cao Khoa Lương được”
Thẩm Hi nghi vấn đặt câu hỏi:”Nếu Mã tổng không đánh giá cao Khoa Lương thì tại sao lại đại diện công ty Vĩnh Dương ra giá sáp nhập?”
“Mã tổng là cổ đông của Vĩnh Dương, vợ cũ của ông ta nắm 5% cổ phần ở Khoa Lương vậy nên tôi phóng đoán ông ta đại diện Vĩnh Dương ra cái giá này chỉ là giả vờ tấn công để nhằm rút lui an toàn thực tế là để đẩy giá cổ phiếu Khoa Lương lên cao” Dương Ái Linh điềm đạm giải thích với Thẩm Hi
Mộ Ngôn vẫn luôn lắng nghê, ngón tay liên tục gõ nhẹ lên mặt bàn bấy giờ lên tiếng:” Bất cứ một thương vụ nào, bất cứ một hạng mục đầu tư nào cũng đều có rủi ro.

Lợi nhuận và rủi ro chính là một cặp anh em sinh đôi.

Chúng tôi cần nhân viên mới như sói chứ không phải cừu non.

Cho nên nguyên tắc phỏng vấn ngày hôm nay là sói ở lại, cừu rời đi”
Dương Ái Linh cứng họng, người đàn ông nào dám cả gan đánh trượt cô hay sao, không phải đấy chứ?
Phỏng vấn xem như kết thúc tại đấy, Mộ Ngôn đứng dậy chỉnh lại áo khoác rời đi, theo sau anh là thư ký Lộc lẩm bẩm bên tai:”Mộ tổng anh không đùa đấy chứ? Người anh vừa đánh trượt là Dương tiểu thư đấy ạ! Ăn nói như nào với đổng sự trưởng đây? Chưa kể một người xuất sắc như vậy có trong tay hai bằng thạc sĩ kinh tế và tâm lí học trong tay, là hạt giống cần được bồi dưỡng đấy ạ”
“Tôi biết tự sắp xếp, đừng lẩm bẩm nữa đau hết cả đầu” Khuôn mặt lạnh tanh đang trở về văn phòng thì nhíu mày khó chịu
Tin tức thiên kim tiểu thư bị đánh trượt ngay tại vòng phỏng vấn cuối cùng đã đến tai chủ tịch.

Dương tổng đang ngoài hồ nước cho cá ăn thì nghe tin đến tức run người

“Cái gì, con gái bảo bối của tôi bị loại sao.

Nhanh gọi Mộ Ngôn đến đây cho tôi, lý nào như vậy!!” Ông đi vào bên trong phòng khách tức giận hét lên
Đúng lúc đó Dương Ái Linh mặt mày ủ rũ đi vào nhà, Dương tổng vốn chỉ có mỗi mình đứa con gái yêu này đương nhiên rất xót xa:” Linh nhi, không sao để cha giáo huấn Mộ Ngôn giúp con, tiểu tử thối dám loại con gái cưng của ta”
“Cha không sao đâu, dù gì kinh nghiệm của con không phong phú bằng anh ấy nên cần được học hỏi thêm mà, lần sau con sẽ cố gắng hơn nữa.

Cha đừng trách anh ấy nhé, con mệt cả ngày rồi, lên phòng đây ạ” Dương Ái Linh nắm lấy tay cha mình vỗ về an ủi
Ông nhìn mà xót thương gật đầu đồng ý, Ái Linh cũng vậy mà đi lên lầu trên
Không lâu sau thì Mộ Ngôn được phái đến, chuyện này vốn không nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, việc anh làm đều là có lý do của mình
Cánh cửa phòng sách mở ra, Mộ Ngôn nhìn thấy chủ tịch Dương đang nắm lấy tay bỏ sau lưng nhìn ra ngoài khu vườn liền lên tiếng chào hỏi:”Chủ tịch, người cho gọi con ạ!”
Ông Dương quay lại giọng nói thì bình tĩnh nhưng khuôn mặt vẫn biểu hiện sự tức giận khôn nguôi:”Tại sao lại loại con bé ở vòng cuối cùng, chẳng phải nó nói rất đúng hay sao?”
“Ngành này quá khốc liệt, con sợ cô ấy không thể trụ nổi, có người con gái nào lại muốn đi theo nghề này cơ chứ, lần trước gặp cô ấy ở đêm hội từ thiện niềm yêu thích ước mơ ban đầu của cô ấy con thấy là chưa thể từ bỏ, có lẽ vì cô ấy thương cha mình nên mới chấp nhận đi theo học hỏi vì mong muốn sau này gánh vác một phần thay cha thôi.

Ái Linh rất có thực lực nhưng vì suy nghĩ quá đơn thuần, tính cách loại hòa nhã quá sớm muộn cũng có ngày bị quật ngã.

Con tính điều cô ấy đến sát bộ phận của con như vậy có thể giúp đỡ cô ấy phát triển hơn sở trường của mình”Mộ Ngôn nắm lấy hai tay, từ từ giải thích ngọn ngành
Nghe vậy Dương tổng cũng vơi bớt sự tức giận mà càng thương con gái mình hơn:” Khổ thân Linh nhi, mẹ nó mất sớm nên nó sớm trưởng thành hiểu chuyện hơn bao đứa trẻ khác, nghe tin nó muốn theo ngành này với ta khiến ta nghĩ rằng nó đã từ bỏ ước mơ bước vào showbiz kia rồi cơ chứ”
“ Ngài yên tâm, ngày nào con còn ở tập đoàn con sẽ bảo vệ em ấy” Suy nghĩ của Mộ Ngôn đơn thuần chỉ là muốn báo đáp công ơn của Dương Tổng đã giúp anh có thể học tập là đạt được thành tựu như ngày hôm nay
Tuy nhiên thì lời nói của anh vô tình khiến ngài ấy hiểu lầm:” Haizzz đúng là tiếc nuối, nếu năm xưa lúc mẹ nó còn sống hứa kết thông gia với bà bạn thân thiết thì chắc bây giờ ta đã tác thành cho hai đứa rồi”
Mộ Ngôn cười khổ đáp:” Bảo vệ em ấy là trách nhiệm của con mà, ngài không cần phải nói vậy đâu ạ”
“Haha được được là ta nghĩ nhiều rồi, à phải rồi, cuối tuần này về đây ăn tối nhé, lâu lắm rồi cậu không đến cảm thấy như thiếu thiếu gì đó haha, còn nữa, chuẩn bị bài diễn thuyết mà xin lỗi Linh Nhi đi, con bé buồn lắm đấy!”
“Được ạ”
-Thiên Di-