Chương 116

Khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay của Mạnh Phi Hàn vung lên, trên người hắn ta tỏa ra khí tức lạnh buốt, mũi thương nhắm thẳng ngực của Mục Long đâm tới!

Có thể nói, có một chút ánh sáng lạnh băng đến trước, sau đó cây thương lao đến như rồng, loại tốc độ này quả thực cực kỳ nguy hiểm.

Ngay lúc mũi thương sắp đến gần, Mục Long cảm nhận được từng đợt ớn lạnh chưa từng thấy, máu khắp người như đông cứng lại.

“Sơn Hà Phá Diệt!”

Đối mặt với cây thương này, tâm niệm của Mục Long chuyển động, trên tay hắn xuất hiện một cây giáo màu vàng sẫm.

Sau đó, chiến ý cuồng bạo bùng nổ, sấm sét màu vàng lần nữa lóe lên trong mắt Mục Long, huyết mạch của Hỗn Thế Ma Viên được kích động.

Đối mặt với ánh sáng lạnh lẽo chí mạng kia, cây giáo quét ngang một lượt, mang theo khí thế quét sạch tất cả mọi thứ.

Ầm ầm!

Làn sóng không khí đáng sợ như hủy diệt tất thảy.

Các đệ tử của Mục gia đứng xung quanh đều đã từng chứng kiến sự khủng khiếp trong trận chiến của Mục Long, trước khi bắt đầu, bọn họ đã trốn đi rất xa.

Nhưng ngay cả như vậy, luồng khí tức đáng sợ tỏa ra từ trận chiến này vẫn khiến bọn họ hồn bay phách lạc.

Khi màn sương mờ mịt tan đi, mọi người lại nhìn về phía đó, trước mặt vẫn là hai bóng người, nhưng cảnh tượng này khiến bọn họ vô cùng chấn động, nhất thời không nói nên lời.

Trong tay Mạnh Phi Hàn chỉ còn lại một nửa cây thương, cây thương tinh thạch Truy Mệnh sắc nhọn đáng sợ vậy mà lại bị bẻ gãy thành nhiều mảnh, nằm rải rác trên mặt đất.

Cánh tay Mạnh Phi Hàn không ngừng run rẩy, máu đỏ chảy ra từ gan bàn tay hắn ta, rơi xuống đất từng giọt tí tách.

Còn Như Ý Thần Kích trong tay Mục Long vẫn nguyên vẹn, hiên ngang nằm trên vai hắn.

“Đây là cường giả tầng tám Bích Cung cảnh đấy, sắp đuổi kịp mấy vị trưởng lão trong tộc chúng ta rồi, vậy mà thiếu gia lại có thể một chiêu đánh bại…”

Mọi người đều bất giác rùng mình, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Trong phút chốc, cánh tay của Mục Long đè mạnh xuống, sức mạnh gần sáu mươi lăm ngàn cân của Như Ý Thần Kích cùng với sức mạnh của bản thân Mục Long đều đè lên vai Mạnh Phi Hàn.

Trọng lượng này giống như đỉnh núi vậy, Mạnh Phi Hàn đường đường là cường giả có tu vi tầng tám Bích Cung cảnh, nhưng bây giờ hắn ta lại cảm thấy ngực nặng trịch, hô hấp khó khăn.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng, chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, nhưng mặt đất dưới chân đã trũng xuống, đầu gối không ngừng vặn vẹo.

Phịch một tiếng!

Cuối cùng, Mạnh Phi Hàn không thể chống chọi tiếp nữa, bị sức mạnh kinh khủng của Mục Long áp đảo, quỳ rạp xuống đất.

“Chẳng lẽ, Mục Thiên Dao không nói với ngươi, lúc cô ta đột phá lên Bích Cung cảnh đã từng bại trong tay ta sao? Hơn nữa lúc đó ta chỉ mới ở tầng ba Thoái Phàm cảnh!”

“Thiên Âm và Thiên Nguyệt mạnh hơn ngươi gấp ngàn lần, nhưng vẫn bị ta gài bẫy trở thành dã quỷ không đầu. So với bọn họ, ngươi là cái thá gì?”

Mục Long hừ lạnh một tiếng, thu Như Ý Thần Kích lại, một cước đá bay Mạnh Phi Hàn ra khỏi cửa Mục gia.