Chương 119

Sau khi Kiếm Thập Tam đã ngồi vào chỗ, thì một nam nử khác lên tiếng, bọn họ làm vậy cũng xem như là tự giới thiệu rồi.

“Đấu Chiến Thần Tông, Tiêu Nhược Cuồng!”

Đây là một nam tử mặc áo choàng da thú.

Giọng nói của hắn ta như tiếng gầm của sư tử, trầm đục và đầy uy lực, với cặp lông mày rậm và khuôn mặt vuông, mái tóc của hắn ta khác hẳn người thường, quăn xù màu đỏ rực xỏa ngang vai cùng với làn da màu đồng rần rần cơ bắp, trông rất cường tráng bá đạo.

Ngay lập tức, có một giọng nói rất lạnh lùng khác vang lên.

“Tuyết Nguyệt Thần Cung, Lâu Thính Tuyết!”

Cái tên này nghe có vẻ tình thơ ý họa, tất nhiên chủ nhân của nó cũng rất phi phàm.

Nàng ta mặc một chiếc áo choàng lụa gấm thêu hình đám mây trôi tuyết rơi cùng với một vòng trăng khuyết rất bắt mắt, đeo mặt nạ che mặt thần bí.

Mặc dù không thấy được chân dung, nhưng vẻ đẹp nằm ở khí chất, dáng vẻ và khí tức của nàng ta, tất cả đều cho người ta cảm giác giống như thần tiên hạ phàm, không nhiễm bụi trần, lạnh lùng cao quý, khiến người khác không dám khinh nhờn.

“Tiêu Dao Thần Tông, Triệu Linh Đan”.

Đây là sứ giả cuối cùng trong số bốn sứ giả, cũng là nữ nhân nhưng cảm giác mà nàng ta mang lại hoàn toàn khác với Lâu Thính Tuyết.

Vì nàng ta là người của Tiêu Dao Thần Tông, nên Mục Long đã quan sát rất cẩn thận chi tiết.

Nàng ta mặc trang phục thời trung cổ tay rộng màu vàng dài thướt tha, thắt lưng mỏng màu khói bạc, với bờ vai mảnh mai và vòng eo thon thả, mái tóc đen như suối xỏa sau lưng, nàng ta ôm một con thỏ trắng như tuyết, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt kia khẽ mỉm cười tràn đầy linh quang, giống như một viên mã não chói mắt nhất thế gian, khiến người ta nhìn vào, đời này kiếp này sẽ không bao giờ quên được, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.

“Ơ, con thỏ này… hóa ra là hậu duệ của Ngọc Thố tộc”, trong Yêu Thần tháp, Hoan Nhi cũng đang quan sát tất cả những ảnh này, khi nhìn thấy Triệu Linh Đan, nàng ta không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng

.

Nghe vậy, Mục Long hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên vui vẻ, những con yêu vật bình thường căn bản sẽ không thu hút được sự chú ý của Hoan Nhi.

“Hoan Nhi, ý cô là…”

“Đúng vậy, cái gọi là trên mặt trời có kim ô, trên mặt trăng có ngọc thố, kim ô chính là con chim ba chân. Năm đó, yêu hoàng và yêu đế chính là thân kim ô, đặt theo tên là Thái Dương Ngọc Thố”.

“Trong huyết mạch của Thái Dương Ngọc Thố có sức mạnh của mặt trời, vô cùng mạnh mẽ. Ở thời yêu thần cổ đại, cũng là sự tồn tại hiếm có”, Hoan Nhi giải thích.

“Nói như vậy, chỉ cần ta lấy được tinh huyết của con thỏ đó, thì có thể lấy được chân huyết yêu thần của Thái Dương Ngọc Thố”, Mục Long có chút kích động nói.

Là chân huyết yêu thần đấy, mỗi một loại đều là đại tạo hóa, đã rất lâu rồi Mục Long chưa được dung hợp chân huyết yêu thần rồi, ánh mắt nhìn con thỏ kia của hắn bỗng trở nên nóng rực.

Nhưng đúng lúc này, Triệu Linh Đan đứng trên bục cao như nhận ra điều gì, bỗng nhiên nhìn về phía Mục Long với đôi mắt sáng ngời phảng phất đã nhìn thấu mọi chuyện.

“Ánh mắt kì lạ thật, hay là đệ tử của tông môn lớn đều lợi hại như thế? Mình chỉ đang suy nghĩ thôi mà, sao cảm giác cô ấy biết hết rồi thế nhỉ?”, Mục Long thầm giật mình, vội vàng nhìn sang nơi khác.