Chương 129

“Thoái Phàm cảnh tầng 10 dùng một quyền trực tiếp đấm Bích Cung cảnh tầng 4 nổ tung? Đây phải có sức mạnh khủng bố như nào?”

“Đây mới là sức mạnh thật sự của Thoái Phàm cảnh sao?”

Dưới đài như một chảo dầu bị tạt một gáo nước lạnh, lập tức bùng nổ phát ra vô số tiếng kinh ngạc cảm thán.

“Rốt… rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Tiết Vạn Triệt ta đã chết một đứa con trai, giờ con nuôi cũng chết trong tay một thằng nhóc Thoái Phàm cảnh!”

“Tuyệt đối không thể nào! Thằng nhóc Mục gia kia ăn gian, dùng thủ đoạn độc ác giết người!”

Môn chủ Tiết Vạn Triệt của Huyết Sát Môn lập tức vỗ bàn đứng dậy, mặt mày vặn vẹo, chỉ vào Mục Long, hận không thể giết chết hắn cho hả giận.

Mục Long nghe vậy ném vũ khí của Tiết Hải Cừu đi, nhìn đám người Huyết Sát Môn với ánh mắt sáng quắc: “Đệ tử Huyết Sát Môn các người giết người đó là mạnh, Mục Long ta giết thì lại là ăn gian?”

“Hừ, con ta Tiết Hải Cừu là Bích Cung cảnh tầng 4 mà ngươi chỉ là một con kiến Thoái Phàm cảnh! Nếu không phải là ăn gian thì sao có thể giết con ta? Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn độc ác nào, còn không mau khai ra!”, Tiết Vạn Triệt khăng khăng chắc chắn là Mục Long ăn gian.

Có điều, Mục Long thấy vậy chỉ hơi lộ ra ánh mắt kiêu ngạo nói: “Kẻ mạnh thì mãi mãi là kẻ mạnh thôi, Mục Long ta làm việc cũng không cần phải giải thích với ông! Chẳng phải ‘con quạ’ của Huyết Sát Môn ông cũng nói đây là sàn đấu của kẻ mạnh, kẻ yếu chỉ xứng trở thành thi thể làm giẻ quét bụi sao?”

“Giết người tộc ta, nợ máu trả bằng máu! Ông nên cảm thấy may mắn người lên đài không phải Lãnh Vô Nhai, không thì Tiên Thiên Kiếm Cốt của Huyết Sát Môn ông cũng sẽ biến thành một cái xác chết mà thôi!”, khi Mục Long nói ra câu này, trên người hắn chợt tản ra một luồng sát khí lạnh thấu xương khiến mọi người dưới đài nhìn mà hoảng sợ.

“Xấc xược!”

Lúc này, Kiếm Thập Tam – một trong bốn sứ giả bỗng lạnh lùng quát.

Lãnh Vô Nhai chính là Tiên Thiên Kiếm Cốt có liên quan đến tương lai của Lăng Thiên Kiếm Tông, lời nói đó của Mục Long làm Kiếm Thập Tam hết sức bực bội.

“Cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang lần này là để giúp tứ đại tông môn ta chọn lựa người tài. Ngươi có lòng dạ độc ác, giết hại thiên tài như vậy thì phải chịu tội gì?”

Kiếm Thập Tam ngồi trên cao thả ra uy áp của Linh Văn cảnh, rũ mắt nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt lạnh lùng như thần, giống như muốn xét xử Mục Long.

Song, Mục Long thấy vậy lại ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn chằm chằm Kiếm Thập Tam, không tự ti cũng không kiêu ngạo nói: “Nếu ta không nhớ lầm thì lúc trước vị sứ giả này cũng đã nói, rác rưởi là không đáng để thương hại!”

“Đúng vậy, bổn sứ giả có nói câu ấy. Lúc trước, theo ta tên đệ tử Thoái Phàm cảnh kia chính là rác rưởi, mà đệ tử Bích Cung cảnh lại là thiên tài, sao? Ngươi có thắc mắc gì hả?”, ánh mắt Kiếm Thập Tam lạnh lùng nói.

“Đương nhiên là có rồi! Ta cũng là Thoái Phàm cảnh, nếu như lời ngươi nói Bích Cung cảnh là thiên tài, vậy cái gọi là thiên tài trong miệng ngươi lại không đỡ nổi một quyền của ta. Thế chẳng phải là còn không bằng cả rác rưởi sao?”, Mục Long quát lên, giọng nói vang vọng như tiếng chuông vang khắp bốn phía.

“Hỗn láo, còn nhỏ mà độc ác, gian xảo gàn bướng, lòng dạ như thế thì tương lai khó tránh khỏi sẽ rơi vào ma đạo. Tứ đại tông môn ta chính là danh môn chính phái, há có thể chứa chấp loại người rác rưởi như ngươi? Còn không quỳ xuống nhận sai đền tội?”