Chương 136

“Thôi, ta thấy Lãnh Vô Nhai và Mục Long đều có tư chất trời cho. Hơn nữa, dù sao cũng còn nhỏ, khó tránh khỏi trẻ người non dạ. Hay là bỏ qua cho họ lần này, cũng có thể cho thấy được lòng yêu thích người tài của tứ đại tông môn ta”.

Đúng lúc này, Tiêu Nhược Cuồng mở miệng, làm đồng nghiệp, hắn ta cũng đang âm thầm suy nghĩ chuyện này: “Mục Long không phải thể chất đặc biệt, sao Triệu Linh Đan lại nói chuyện giúp hắn?”

“Nàng ta trời sinh có mắt nhìn người, lẽ nào đã nhận ra cái gì?”, Tiêu Nhược Cuồng nghĩ mãi không ra.

Kiếm Thập Tam nghe Tiêu Nhược Cuồng nói thế, dù tính cách kiêu ngạo như hắn ta thì giờ cũng không khỏi do dự. Nếu không bị Triệu Linh Đan kia nắm thóp thì sẽ giằng co mãi. Nhưng, hắn ta nhất định phải có được Tiên Thiên Kiếm Cốt, không cho phép xảy ra bất cứ sơ sót nào.

“Ừ, Tiêu sư huynh nói có lý, dù sao chỉ là… mấy đứa trẻ, còn nhỏ chưa hiểu việc đời. Nếu Triệu sư muội đã đánh giá hắn cao vậy thì cứ cho Mục Long kia một cơ hội nữa vậy”, Kiếm Thập Tam phụng phịu, cắn răng nói.

Trên thực tế, hắn ta làm vậy là để phủi sạch mọi quan hệ, vì vốn cũng không muốn làm trái lời tộc Hắc Long, nhưng Triệu Linh Đan kia lại cố tình bảo vệ Mục Long. Dù sau này tộc Hắc Long có tức giận thì cũng không lan đến Lăng Thiên Kiếm Tông.

“Chỉ là đứa trẻ…”

Câu ấy khiến mọi người trong thành Hàn Giang hơi bị cạn lời, đã 16 tuổi, trưởng thành rồi, còn chỉ là đứa trẻ?

Có điều, dù sao câu đó cũng được nói ra từ trong miệng sứ giả nên họ đương nhiên không dám cãi lại.

Triệu Linh Đan nghe vậy, nhìn thoáng qua Lâu Thính Tuyết, thấy nàng ta không nói gì bèn nói: “Nếu ba vị đều cầu xin cho Mục Long thì ta cũng không muốn làm kẻ ác, tạm thời tha cho hắn vậy”.

Ba vị sứ giả khác nghe thấy câu đó rõ ràng sửng sốt: “Không phải Triệu Linh Đan ngươi lấy lùi làm tiến cho Mục Long, cầu xin giúp hắn sao? Thế nào lại biến thành bọn ta rồi?”

Lúc này, Mục Long cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúi mình nói: “Cảm ơn bốn vị sứ giả đã khoan dung!”

Hắn nói xong bèn biết ơn nhìn Triệu Linh Đan, trong lòng không khỏi có thiện cảm với Tiêu Dao Thần Tông hơn.

Hắn biết rõ ban nãy cũng may nhờ vị Triệu tiên tử này nói chuyện giúp mình.

Triệu Linh Đan thấy vậy khẽ gật đầu, ngoài miệng lại nói: “Không cần cảm ơn ta, chủ yếu là ba vị sứ giả khác lòng dạ rộng lượng, yêu quý người tài”.

Ba người khác nghe vậy, đều lắc đầu từ chối: “Không dám nhận, không dám nhận…”

“Đây… là sao vậy?”, Mạnh Nam Thiên trên đài nhìn mà ngơ ngác.

Tuy hắn ta không muốn thấy cảnh ấy, nhưng vẫn phải tuyên bố: “Mục Long của Mục gia, thắng!”

“Trận tiếp theo là Lâm Cảnh Thiên của Bách Thảo Đường gặp Cơ Như Long của Cơ gia!”

Sau đó, trên đài lại xuất hiện hai bóng người.

Bách Thảo Đường có thể trở thành một trong năm thế lực lớn ở thành Hàn Giang thì đương nhiên sẽ không đơn giản.

Đan dược là mạch máu của người tu hành, mà Bách Thảo Đường lại là thế lực dựa vào đan dược và dược liệu sống yên ổn trong năm thế lực lớn, gần như toàn bộ đan dược và dược liệu của cả thành đều đến từ nó.

Thế nên, tuy Bách Thảo Đường không mạnh, nhưng lại chẳng ai dám chọc.

Lâm Cảnh Thiên là con trai của Lâm Bách Thảo – gia chủ Bách Thảo Đường, đến nay vẫn chưa ai thấy y ra tay nên không biết thực lực thế nào. Giờ cuối cùng cũng có cơ hội chứng kiến.

“Không ngờ lại là Bích Cung cảnh tầng 6, ai ngờ Bách Thảo Đường luôn chăm chú vào con đường đan dược lại có thể đào tạo ra một thiên tài như vậy”.