Chương 138

“Á đù, vậy cũng được hả!”

“Có gian tình, tuyệt đối có gian tình!”

Cảnh ấy khiến mọi người nhìn mà muốn rớt tròng, trước mặt công chúng mà dám như thế.

“Haiz, thằng bất hiếu!”, gia chủ Lâm Bách Thảo của Bách Thảo Đường tức giận gõ gậy ba-toong xuống đất.

Sắc mặt của mọi người ở Cơ gia cũng hết sức khó coi, gia chủ Cơ Thiên Hành cũng lẩm bẩm: “Đúng là tạo nghiệp mà…”

Trái lại, giờ phút này, vài vị sứ giả lại nhìn chằm chằm vào Lâm Cảnh Thiên, cảm nhận được một luồng sức sống nồng nặc, trong mắt toát ra vẻ kỳ dị: “Thanh Mộc Linh thể… cái này…”

“Không ngờ một thành Hàn Giang nhỏ bé lại che giấu nhiều anh tài như vậy, xem ra đúng là ý trời mà”, Tiêu Nhược Cuồng cảm khái.

Sau đó, ba người họ đều nhìn về phía Triệu Linh Đan.

Giờ, đợt tuyển chọn đầu tiên đã xong, bọn họ cũng biết sơ sơ được con rồng Hàn Giang trong lời trăng trối kia.

Tuyết Nguyệt Thần Cung nhận được Thiên Linh Hàn Thể Mục Thiên Dao, còn Tiêu Nhược Cuồng của Đấu Chiến Thần Tông lại cực kỳ coi trọng Xích Huyết Bá Thể của Cơ Trọng Dương.

Lăng Thiên Kiếm Tông thì khỏi phải nói rồi, ngay từ đầu, Kiếm Thập Tam đã thiên vị Tiên Thiên Kiếm Cốt Lãnh Vô Nhai. Cuối cùng chỉ còn lại Triệu Linh Đan, nàng ta đại biểu cho Tiêu Dao Thần Tông.

Lúc trước, Triệu Linh Đan đứng ra giúp Mục Long, còn tưởng nàng ta nhìn trúng hắn. Nhưng giờ, Thanh Mộc Linh thể lại xuất hiện, rõ ràng đây là ‘con rồng Hàn Giang’ thuộc về Tiêu Dao Thần Tông trong lời trăng trối kia.

Thanh Mộc Linh Thể chính là thiên tài luyện đan được mọi người công nhận, nếu tiến vào Tiêu Dao Thần Tông thì chắc chắn sẽ được đào tạo. Mấy năm sau, sẽ cho ra một tông sư đan đạo. Đến lúc đó, thực lực của toàn bộ Tiêu Dao Thần Tông cũng sẽ bay lên.

Song, ba người cũng không nhìn thấy vẻ kích động gì trên mặt Triệu Linh Đan.

Trái lại, giờ phút này, ánh mắt nàng ta lại cực kỳ bình tĩnh, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trên thực tế, Triệu Linh Đan đã trầm tư rất lâu. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Mệnh số loạn thế tử kiếp khó sửa, trời định 49 người tụ tập, con rồng Hàn Giang nhảy vào trận, chắc có tạo hóa nghịch kiếp phù sinh…”

Trong đầu Triệu Linh Đan không ngừng lặp lại lời trăng trối của bốn vị Thái thượng trưởng lão. Đây là bốn câu tiên tri liên quan đến tương lai tứ tông. Mà điểm quan trọng nhất nằm ở “con rồng Hàn Giang”.

“Con rồng Hàn Giang chỉ là thiên tài trong thành Hàn Giang thôi sao?”, trong con ngươi lấp lánh của Triệu Linh Đan bỗng hiện lên vẻ nghi ngờ.

“Thiên tài như rồng, lặn xuống hà đầm, một nước lên trời. Nếu là rồng thì phải một mình một cõi, nhưng trong lời tiên tri lại chưa nói là bốn con rồng…”

“Huống chi…”

Triệu Linh Đan trời sinh Tuệ Nhãn, có thể thấy được rất nhiều bản chất con người. Nàng ta cẩn thận nhìn bốn người mang thể chất đặc biệt kia, trong lòng hơi hiểu ra.

“Lãnh Vô Nhai, Tiên Thiên Kiếm Cốt, nhưng làm người xấu xa, loại người này có thể cứu vớt tông môn sao? Mục Thiên Dao, Thiên Linh Hàn thể đúng là rất mạnh, nhưng lòng dạ thâm trầm, thói hay lật lọng, dường như cũng khó mài nên ngọc. Cơ Trọng Dương, Xích Huyết Bá Thể quả là hùng dũng, tất sẽ trở thành anh hùng hào kiệt. Nhưng cái loạn thế cần lại là một thế hệ kiêu hùng. Còn Lâm Cảnh Thiên kia, haiz…”