Chương 169

Giờ phút này, Mục Long vậy mà lại nhìn mê mẩn, tò mò như một đứa trẻ vừa chào đời.

Triệu Linh Đan cũng không chê phiền, thấy Mục Long phấn khích như vậy, nên phi thuyền hư không bèn lượn vòng trên không mấy vòng, đợi hắn nhìn đã rồi mới hạ xuống.

Cuối cùng, Triệu Linh Đan mới dẫn Mục Long đi đến Tiêu Dao Phong.

Đây là ngọn linh phong nguy nha hùng vĩ nhất trong Tiêu Dao Thần Tông, nó giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên trời.

Trên Tiêu Dao Phong có một tòa cung điện tên “Tiêu Dao Thiên Điện”, là nơi ở của giáo chủ Tiêu Dao Thần Tông và cũng là nơi bàn bạc chuyện quan trong của các cao tầng trong tông môn.

Triệu Linh Đan trực tiếp dẫn Mục Long đi thẳng lên cao, tiến vào trong điện.

“Đệ tử Triệu Linh Đan ra mắt các vị trưởng bối trong tông môn”.

“Đệ tử đã may mắn không làm thất vọng, thuận lợi hoàn thành chuyện tuyển chọn ở thành Hàn Giang. Mục Long tư chất hơn người, dùng sức mạnh vượt qua ba tông môn khác, đạt được quán quân. Giờ đã theo đệ tử trở về tông môn đợi lệnh”.

Khi Triệu Linh Đan trình báo, Mục Long cũng làm lễ.

Nhưng trong lòng hắn bỗng sinh ra một nghi vấn, lẽ ra dù hắn có tư chất hơn người, nhưng cũng chỉ là một đệ tử nho nhỏ, tại sao lại có thể đến một nơi như này?

Những người ngồi ở đây đều là những cao tầng trong tông môn, khí thế ẩn ẩn toát ra trên người quả thật như biển sâu không đáy, sâu không lường được.

Lúc này, trên đại điện bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Hừ, may mắn không làm thất vọng? Triệu Linh Đan, ngươi có biết tội của mình không?”

Giọng nói này truyền đến từ sâu trong đại điện, kèm theo đó là vô vàn uy áp, thoáng chốc bầu không khí trong Tiêu Dao Thiên Điện như đọng lại. Khí thế ấy khiến trái tim Mục Long đập lên thình thịch, hắn chỉ lén liếc nhìn một cái mà hoảng sợ không thôi.

Đó là một người đàn ông trung niên có dáng người cao lớn, mặc một bộ đạo bào màu đen, mặt mày tuấn tú, vừa lạnh lùng lại uy nghiêm.

Con ngươi của ông ta còn đen hơn người bình thường mấy lần, giống như một đầm giếng sâu, vừa lạnh nhạt lại âm u vắng lặng. Ông ta chỉ đứng đó thôi mà đã tỏa ra một khí thế kinh khủng khiến người ta khó thở.

Ngươi này chính là Hộ giáo Đại Pháp Vương của Tiêu Dao Thần Tông.

Trong giới tu hành, chỉ có cao thủ bước vào Nguyên Thần cảnh, tu luyện thành nguyên thần mới có tư cách được xưng là vương giả.

Nguyên Vô Thiên chính là cao thủ Nguyên Thần cảnh, cũng là Hộ giáo Đại Pháp Vương của Tiêu Dao Thần Tông, quản lý pháp vụ trong tông môn, chuyên về thưởng phạt, địa vị cao cả, chỉ dưới giáo chủ.

Triệu Linh Đan nghe vậy sửng sốt, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, nhíu mày nói: “Không biết Pháp Vương nói vậy là vì cớ gì?”

“Hừ, cớ gì?”

“Bổn vương hỏi ngươi, cuộc tuyển chọn lần này, ba tông môn khác tuyển đều là những đệ tử như thế nào?”, giọng Nguyên Vô Thiên vang lên như sấm, nghe mà hãi hùng.

Triệu Linh Đan lại chỉ thong dong nhìn ông ta đáp: “Đấu Chiến Thần Tông chọn Xích Huyết Bá thể Cơ Trọng Dương”.

“Lăng Thiên Kiếm Tông có Tiên Thiên Kiếm Cốt Lãnh Vô Nhai. Lần này, Tuyết Nguyệt Thần Cung tuyển một đệ tử tên là Mục Thiên Dao có Thiên Linh Hàn thế, hơn nữa, còn mở ra được thập phương huyền cung”.