Chương 171

“Tuy thể chất đặc biệt rất mạnh, nhưng con rồng Hàn Giang không phải chỉ dựa vào tư chất, mà còn có tính cách, lòng có mãnh hổ thì phàm thể cũng là bá thể!”

Triệu Linh Đan vừa nói vừa nhìn thẳng vào mọi người với vẻ mặt hết sức kiên định, trong con ngươi đầy trong trẻo kia cũng toát ra một phong thái khác.

Lòng có mãnh hổ thì phàm thể cũng là bá thể!

Câu ấy vừa được nói ra, ánh mắt mọi người lập tức nghiêm túc lên, trong lòng như hiểu được gì đó.

“Đúng vậy, tu đạo, quan trọng nhất là phải có một tấm lòng vững như thái sơn. Nếu không có ý chí kiên định thì tư chất vô song cũng chỉ như mây bay…”, một ông lão tiên phong đạo cốt trong góc chợt nỉ non.

“Đúng là làm bậy!”

Đúng lúc này, Hộ giáo Pháp Vương Nguyên Vô Thiên bỗng quát lên, trong giọng nói tràn ngập sự tức giận.

“Cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang lần này liên quan đến tương lại của Tiêu Dao Thần Tông ta, ngươi tự mình làm chủ làm trái ý của tông mông đã là tội nặng, thế mà giờ còn dám ăn nói bừa bãi?”

“Cái gì mà phàm thể cũng là bá thể, đúng là ăn nói bậy bạ!”, Nguyên Vô Thiên quát, Nguyên Thần cảnh tức giận thì cả Tiêu Dao Thiên Điện cũng không ai dám hó hé câu nào.

Sau đó, ông ta lại cười lạnh nhìn Triệu Linh Đan nói: “Theo bổn vương biết, lúc tuyển chọn ở thành Hàn Giang, rõ ràng có xuất hiện bốn thể chất đặc biệt, ngoài ba người kia, còn có một thiếu niên tên Lâm Cảnh Thiên”.

“Người này là Thanh Mộc Linh thể, rất có duyên với Tiêu Dao Thần Tông ta, ngươi lại mặc kệ thiên kiêu, tuyển một tên phàm thể trở về, ngươi nghĩ rằng mình có thể lừa dối mọi người chắc?”

Nguyên Vô Thần vừa nói xong, trong đôi mắt thâm thúy chợt lóe lên vẻ sắc bén, dường như muốn nhìn xuyên Triệu Linh Đan và Mục Long.

Mà câu đó cũng khiến mọi người chấn động không thôi.

Thanh Mộc Linh thể đó, nghe đồn đó là thiên tài luyện đan trời sinh, kết hợp với khí tức thanh mộc, sức sống tràn trề, tuổi thọ dài lâu.

Trên con đường tu hành, ngoài tài nguyên ra thì cái gì là quan trọng nhất? Đương nhiên đó là thời gian, là tuổi thọ!

Chỉ cần có thời gian thì một con heo cũng có thể tu luyện thành tinh. Trái lại, dù ngươi có kinh tài tuyệt diễm thế nào, khi tuổi thọ hao hết cũng khó tránh khỏi bị vùi vào đất.

“Xem ra, trong chốn u minh đều có số mệnh hết rồi. Không uổng công Thái thượng trưởng lão vì nó mà tiêu hao hết tuổi thọ ngã xuống”.

“Nơi thành Hàn Giang chật hẹp này lại có đến bốn thể chất đặc thù phù hợp với bốn tông môn, đây là lộc trời cho! Thanh Mộc Linh thể là món quà ông trời tặng cho Tiêu Dao Thần Tông, là con rồng Hàn Giang của Tiêu Dao Thần Tông ta…”

“Ra là vậy… Ra là vậy…”

Có người dường như đã hiểu ra, luôn miệng cảm khái, trong lòng thì vô cùng lo âu.

“Nói vậy chắc hẳn Thanh Mộc Linh thể đó còn ở trong thành Hàn Giang, ta đề nghị tông môn phải lập tức phái người chiêu mộ và ra sức bồi dưỡng”.

“Phải đấy, không được lần lữa nữa, phải xuất phát ngay thôi. Không được để vuột mất con rồng Hàn Giang, bị những tông môn khác cướp mất thì khốn!”