Chương 177

Thế nên Triệu Linh Đan không đồng ý là chuyện dễ hiểu. Nàng ta biết rõ thủ đoạn của Pháp Vương, nhận được sự ủng hộ của ông ta thì tầm thường cũng không thể xem thường, huống gì đây còn có Cửu Khiếu Hóa Long Đan.

Trong khi Mục Long phải ở ngoại môn có ba tháng ngắn ngủi, có thể trưởng thành đến đâu đây? Chưa kể trong tông môn lòng người khó dò, thể nào Mục Long cũng bị đệ tử ngoại môn nhằm vào, như bước trên băng mỏng. Chuyện này vốn không công bằng, hơn nữa sẽ hủy hoại Mục Long.

“Không được, chờ mẫu thân ta xuất quan đã rồi bàn tiếp”, Triệu Linh Đan không còn cách nào, đành nhắc đến mẫu thân mình cũng là Triệu Huyền Âm – chưởng giáo Tiêu Dao Thần Tông.

Nhưng nói đến mức này rồi Pháp Vương vẫn làm ngơ.

“Bổn vương trấn giữ điện Pháp Vương, trông coi kỷ cương của tông môn, có mỗi việc xử lý Mục Long thôi mà cũng cần thảo luận với chưởng giáo sao?”

“Triệu Linh Đan, cô đừng quên tuy cô họ Triệu nhưng cuối cùng chỉ là con gái của chưởng giáo Tiêu Dao Thần Tông chứ không phải chưởng giáo, ở đây không có chỗ cho cô chỉ tay năm ngón đâu!”

“Hôm nay cô nói năng không thận trọng, phụ lòng tin của tông môn, suýt thì gây ra họa lớn. Đáng lẽ bổn vương nên phạt cô thật nặng, nhưng thấy cô biết ái tài nên chỉ phạt cô diện bích tư quá dưới Khổ Tịch Hàn Nhai ba năm, kiểm điểm chung với Vân Kinh Hồng kia đi”, nét mặt Pháp Vương đầy lạnh lùng, thái độ đanh thép, không cho phép ai phản đối.

Mọi người trong điện đều biến sắc vì bốn chữ Khổ Tịch Hàn Nhai.

Lòng Mục Long cũng giật thót, phần vì Triệu Linh Đan bị phạt, phần vì ba chữ “Vân Kinh Hồng”.

Theo như lời Nguyên Vô Thiên thì nàng ấy cũng bị phạt diện bích tư quá ở Khổ Tịch Hàn Nhai.

“Tại sao? Nàng ấy đã phạm lỗi gì?”

“Nguyên Vô Thiên, ngươi cướp đồ của ta, ta không trách ngươi vì lão tử không để bụng, nhưng ngươi trách phạt Đan sư tỷ và Vân tiên tử thì ta không chấp nhận. Dù ngươi là Hộ Giáo Pháp Vương, dưới một người, trên vạn người đi nữa thì từ giờ trở đi, Mục Long này không đội trời chung với ngươi!”

Ánh mắt âm trầm, Mục Long thề trong lòng.

Hắn lấy lại bình tĩnh, sau đó một giọng nói đầy ngạo nghễ cất lên trong đại điện.

“Nếu ba tháng sau ta thắng thì sao?”

Mục Long đã suy nghĩ cặn kẽ nên thầm hạ quyết tâm.

Nguyên Vô Thiên nhà ngươi đã trăm phương ngàn kế bắt ta làm đá lót đường cho Lâm Cảnh Thiên thì sao ta phải giấu tài? Cùng lắm là bị trục xuất khỏi tông môn thôi.

Có một số điều nếu quá đặt nặng vào nó sẽ cản trở bước chân của mình.

Nếu, ba tháng sau, ta thắng thì sao?

Câu nói này vẫn còn vang vọng trong đại điện, khiến cả đại điện lại im phăng phắc. Bọn họ nghi ngờ mình nghe nhầm, những người có địa vị cao của tông môn còn nhìn Mục Long như nhìn một kẻ ngu xuẩn.

Họ nghĩ Mục Long còn trẻ không hiểu sự đời, không biết đối thủ của mình là ai.

Thanh Mộc Linh thể, đệ tử Pháp Vương, Cửu Khiếu Hóa Long Đan, bất kỳ thứ nào trong ba thứ này đều vượt quá tầm với của người thường.

Và ba tháng sau chính là đệ tử sở hữu Thanh Mộc Linh thể của Pháp Vương đã uống Cửu Khiếu Hóa Long Đan, ba thứ vào một chỗ không phải đơn giản như một cộng một cộng một bằng ba, mà là sự trở lại đầy khí thế của một thiên tài!

“Sư đệ, ngươi…”, Triệu Linh Đan cũng hoảng hốt khi nghe vậy, bản thân nàng ta cũng không ngờ Mục Long dám thốt ra câu nói ấy ngay tại Tiêu Dao Thiên Điện.