Chương 189

“Haiz… cuối cùng thì bọn họ cũng chịu đi rồi, làm ta sợ chết đi được, như thế nào, ta diễn hay chứ?”, nhìn thấy hai người kia đều đã đi, Kim Bá Thiên mới dám vỗ ngực thở dài, trong lòng hắn ta vẫn còn sợ hãi.

Nghe hắn ta nói vậy, Mục Long bị làm cho bất ngờ, không kịp đề phòng, chân lảo đảo suýt thì ngã quỵ.

“Hay, diễn rất hay…”

Quả nhiên, tên mập này chính là một kẻ kỳ quái, nhìn dáng vẻ mưu mô, xảo quyệt khi nãy, Mục Long còn tưởng rằng hắn ta thật sự là một kẻ tàn nhẫn, không ngờ tên này chỉ đang diễn kịch mà thôi, chỉ có điều hắn ta cũng không cần phải cố tình diễn cho ra vẻ gian xảo làm gì, bản chất của tên Kim Bá Thiên này vốn đã gian xảo sẵn rồi.

“Vậy… bây giờ, chúng ta phải làm sao đây, hôm nay chúng chịu thiệt thòi lớn như vậy, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng chính là người của hội Thiên Vũ”, tên mập nhìn chằm chằm vào đống đan dược mà Tống Lăng Kiệt bồi thường, mặt mày ủ rũ, lúc nhắc tới ba chữ “hội Thiên Vũ”, dường như trong giọng nói của hắn ta tràn ngập sự kiêng kị.

“Hội Thiên Vũ? Rốt cuộc nó là thứ gì vậy?”, Mục Long ngập ngừng, hỏi Kim Bá Thiên.

Nghe thấy vậy, ban đầu Kim Bá Thiên còn sửng sốt, nhưng sau đó hắn ta nói: “Ở ngoại môn, có thể nói rằng không ai không biết đến cái tên hội Thiên Vũ, cũng đúng thôi, dù sao thì ngươi cũng là người mới đến, không biết đến cũng là chuyện bình thường”.

Sau đó, Kim Bá Thiên liền kể một mạch về tình hình hiện nay của ngoại môn cho Mục Long biết.

Sau khi nghe hắn ta nói xong, Mục Long cũng đã hiểu ra.

Cái này được gọi là nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, ở trong ngoại môn cũng giống như vậy, đa số đệ tử đều sống vì lợi ích của bản thân, vì thế nên mới sinh ra các đoàn thể nhỏ, tuy vậy nhưng trong số đó, chỉ có năm thế lực là có quy mô lớn nhất, hội Thiên Vũ là một trong số đó.

Ngoài ra, còn có hội Lăng Vân, hội Thiên Long, hội Hàn Tinh và hội Linh Lung.

Tuy rằng việc kết bè phái này có thể sẽ gây mất đoàn kết trong tông môn nhưng nếu nhìn ở một khía cạnh khác thì nó lại giúp tăng mạnh tính cạnh tranh giữa các đệ tử, nếu tính về lâu về dài sẽ rất có lợi cho sự trưởng thành của các đệ tử, bởi vậy nên đối với vấn đề này, tông môn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hội Thiên Vũ lấy cái tên này là bởi vì nó được một người đệ tử ngoại môn tên Giang Thiên Vũ sáng lập, hơn nữa, nghe đồn là chỉ trong vòng một đêm, hội Thiên Vũ nhanh chóng thành danh, nổi tiếng khắp cả ngoại môn.

Trước đó, ở ngoại môn chỉ có bốn đại thế lực, vậy mà Giang Thiên Vũ chỉ cần một đêm để khiến cho hội Thiên Vũ trở thành đại thế lực thứ năm, điều đó nói lên thế lực đứng sau Giang Thiên Vũ không hề kém cạnh so với người đứng đầu của bốn thế lực còn lại.

Trải qua hai năm phát triển, bây giờ, hội Thiên Vũ đã lớn mạnh hơn trước rất nhiều, những đệ tử ngoại môn tầm thường đều không dám trêu chọc bọn họ.

“Binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì đất chặn, nếu bọn họ đã muốn ra tay với chúng ta rồi, không cần biết có mưu hèn kế bẩn gì, ta sẵn sàng tiếp đãi một cách chu đáo”, Mục Long rũ mi, giọng hơi chùng xuống.

Từ giây phút Mục Long đồng ý cái ước hẹn ba tháng kia, tiến vào ngoại môn, hắn đã quyết tâm phấn đấu, quyết không thể sống mờ nhạt, cho Tống Lăng Kiệt và Mạnh Phi Hàn một bài học nhớ đời, đó cũng chỉ mới là sự khởi đầu mà thôi.

Tuy rằng Kim Bá Thiên đã nhìn thấy được lực chiến của Mục Long, nhưng vẫn có chút lo lắng, hắn ta thở dài nói với Mục Long: “Tên Tống Lăng Kiệt kia chính là cường giả có tiếng tăm lừng lẫy ở trong hội Thiên Vũ và cả ngoại môn, ngươi lại có thể dùng hai quyền để đánh bại hắn ta, đủ để chứng minh rằng ngươi có chiến lực bất phàm, chỉ tiếc là cảnh giới hiện tại của ngươi mới chỉ là Bích Cung cảnh tầng một thôi”.