Chương 197

Bởi vậy, đệ tử của hội Thiên Vũ chỉ dám dùng lời nói để cảnh cáo, uy hiếp, mà không dám ra tay với Mục Long, tránh tạo thành tổn thất không đáng có.

“Uy hiếp ta? Nói giống như là nếu bây giờ ta rút lui, có thể bình an vô sự vậy. Giang Thiên Vũ không muốn buông tha cho ta, vừa hay, ta cũng không muốn buông tha hắn ta”.

“Ta nói cho các ngươi biết, ngày hôm nay, nếu Mục Long ta đã đến đây rồi, vẫn không đòi được một lời giải thích hợp lý, thì ta tuyệt đối sẽ không rời đi một cách dễ dàng đâu!”

“Ta cho các ngươi hai sự lựa chọn, một là tới tháp Tụ Linh gọi Giang Thiên Vũ ra cho ta, hai là các ngươi cùng xông lên đánh với ta một trận!”

Mục Long vừa nói xong, trong nháy mắt, thần kích Như Ý xuất hiện ở trong tay.

Hắn đứng đó vung kích lên, ánh mắt quét qua tất cả mọi người một lượt, trong mắt không có chút sợ hãi nào.

Đấu với những người cùng cảnh giới, hắn chưa phải sợ ai bao giờ, cho dù Mục Thiên Dao có lấy thập phương huyền cung – thứ vũ khí có thể trấn áp tất cả những người cùng cảnh giới ra thì nàng ta cũng phải trở thành bại tướng dưới tay hắn mà thôi.

Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngay sau đó, Kim Bá Thiên đứng ở bên cạnh lặng lẽ giải thích: “Lão Đại, cái tháp Tụ Linh kia chính là chỗ bế quan, trong đó có cấm chế bảo vệ, có thể ngăn cách hết thảy mọi thứ đến từ thế giới bên ngoài, trừ phi hắn ta chủ động xuất quan, nếu không dù bên ngoài có trời rung đất chuyển như thế nào đi chăng nữa thì hắn ta cũng không biết gì cả”.

Nghe thấy vậy, Mục Long suy tư một lát, nói: “Nếu nói như vậy thì thành ra ta bắt nạt bọn họ quá đáng rồi”.

“Vậy thì đổi sang một lựa chọn khác, một là, sau hôm nay, hội Thiên Vũ sẽ không còn tồn tại nữa, nơi đây sẽ trở thành địa bàn của ta, các ngươi phải rời đi, lựa chọn thứ hai là các ngươi đánh với ta một trận, sau đó bị ta đuổi ra ngoài!”

“Cái gì, ngươi muốn giải tán hội Thiên Vũ? Ngươi là cái thá gì mà dám nói ra những lời như vậy!”

“Ngươi thừa biết rằng chỉ bằng những lời nói này của mình, sau khi sư huynh Thiên Vũ xuất quan, huynh ấy chắc chắn sẽ hẹn ngươi ở trên sàn đấu sinh tử!”

“Xem ra, ngươi cố ý muốn đánh với bọn ta một trận, cho dù ngươi có thực lực hơn người, nhưng dám tuyên chiến với cả hội bọn ta, thật là quá mức kiêu ngạo”.

“Không tồi, mặc dù sư huynh Thiên Vũ không có ở đây, nhưng hội Thiên Vũ bọn ta còn có hơn sáu mươi đệ tử, dù cho ngươi có thực lực cường đại tới đâu đi chăng nữa, thì cũng có ích lợi gì?”

“Còn tên mập này nữa, nghe nói hắn ta dùng hai cái nồi lớn, đánh ngất hơn mười người đệ tử của hội Thiên Vũ bọn ta, hơn nữa hắn ta lại còn rải bột tiêu, quả thực không bằng cầm thú!”

“Mọi người lấy binh khí ra, cùng xông lên, bắt hai người này lại trước đã, đợi ba ngày nữa, sư huynh Thiên Vũ xuất quan sẽ xử lý bọn chúng sau!”

Ngay sau đó, hai người Mục Long và Kim Bá Thiên bị bao vây lần thứ hai, chỉ có điều là bây giờ số người đã đông hơn lúc nãy gấp mấy lần, lại còn có binh khí trong tay nữa.

“Nếu các ngươi đã ngu xuẩn như vậy rồi thì ta cần gì phải khách khí, ta không ngại nói thật cho các ngươi biết, ta đang lo là phải ôm một bụng lửa giận không có chỗ để phát tiết đây này!”

Mục Long vừa nói xong, lần thứ hai, trong đôi mắt hắn hiện lên thứ sấm chớp màu vàng, kèm theo đó là sự phẫn nộ.