Chương 202

Cùng lúc đó, tại một tòa tháp cao sừng sững sâu trong ngoại môn, trông rất cổ xưa tang thương, đại khí bàng bạc, tựa như bảo vật di truyền từ thời thượng cổ vậy.

Tụ Linh tháp nối liền với linh mạch dưới lòng đất của Tiêu Dao Thần Tông, linh khí trong đó tựa như nước chảy, có rất nhiều cấm chế bao phủ, là một nơi bế quan tu hành cực kỳ an toàn, những cũng không phải đệ tử nào cũng tùy tiện vào được.

Giang Thiên Vũ này có thể vào được Tụ Linh tháp, đủ để chứng tỏ địa vị trong đám đệ tử ngoại môn.

Lúc này, tại mật thất nào đó trong Tụ Linh tháp, một thiếu niên mặc hắc bào đang ngồi xếp bằng, trên người không ngừng xuất hiện khí tức cực kỳ khủng bố.

Người này đương nhiên chính là Giang Thiên Vũ đã bế quan tại đây ba ngày trước.

Trên người hắn ta không ngừng tỏa ra u vụ huyết sắc, bao phủ quanh người, ngưng tụ chứ không tiêu tán, không biết khủng bố hơn bao nhiêu lần so với ba ngày trước.

Điều càng quỷ dị hơn là, hắn ta vốn có một mái tóc đen, nhưng trải qua ba ngày bế quan ngắn ngủi đã hoàn toàn biến thành màu ngân bạch.

Hắn ta đắm chìm vào tu luyện, hai tay không ngừng kết ấn, trạng thái này không biết đã duy trì bao lâu rồi.

Đột nhiên, cơ thể của hắn ta bắt đầu run rẩy kịch liệt, tựa hồ như có thứ gì đó sắp phá phong ấn mà ra vậy, cùng lúc đó, biểu cảm trên mặt dường như cũng đang cực kỳ đau khổ, ngũ quan vặn vẹo méo mó.

Sau một canh giờ, hai mắt của Giang Thiên Vũ đột nhiên mở trừng ra, có màu xám tro quỷ dị, vô tình và tàn khốc. Cùng lúc đó, sát ý vô tận cũng bạo phát ra từ trong cơ thể hắn ta.

Trong yết hầu của hắn phát ra từng trận gầm trầm thấp, tựa như lệ quỷ hung hồn, khiến cho cấm chế xung quanh bị phá hủy.

Khí tức trên người lại càng tăng vọt, thực sự đáng sợ đến cực điểm.

Vào lúc này, tại góc nào đó sâu trong Tụ Linh tháp, nam tử trung niên để râu quai nón cũng đang mở trừng hai mắt.

Người này toàn thân không có một tia dao động lực lượng nào, tựa như hoàn toàn dung hợp với hư không, đôi mắt đó như có thể nhìn xuyên qua bóng tối vậy.

“Đầu bạc mắt xám, xem ra tên nhóc này đã có được truyền thừa của Thất Sát Điện thượng cổ, mặc dù không biết là mạch nào trong Thất Sát, nhưng lắng đọng hai năm, hiện giờ lại vong tình tuyệt tính, dùng ý niệm của bản thân để phá vỡ kén Thất Sát, ngưng tụ ra được một khỏa trái tim Thất Sát, đi tới được bước này, sau này nhất định sẽ là người sát phạt quyết đoán”.

“Có điều, truyền nhân Thất Sát tính tình hung ác tàn nhẫn, thế gian không gì là không thể giết, xem ra, hắn ta không phù hợp tiếp nhận truyền thừa nơi đó, cũng không phải là người mà ta phải tìm kiếm”.

Nam tử trung niên liếc nhìn Giang Thiên Vũ một cái rồi thân hình dần dần biến thành hư ảo cho đến khi biến mất hoàn toàn, tựa như chưa từng xuất hiện.

Nửa ngày sau, trước cửa hội Bá Thiên xuất hiện một đạo thân ảnh màu trắng.

Người này cả đầu tóc trắng, trông cực kỳ dễ nhận thấy, chính là Giang Thiên Vũ.

Hắn ta lúc này đã thay bộ y phục hắc bào sang một thân áo trắng, lưng đeo một thanh đao trông cực kỳ quỷ dị, còn chưa ra khỏi vỏ, càng khiến cho người ta phải run rẩy sợ hãi.

Nếu như nói ba ngày trước, hắn ta như một thiếu niên giơ tay nhấc chân cũng mang theo một phong thái vương giả như sinh ra đã có thì hiện giờ khí tức của hắn ta lại giống như một sát thủ độc lai độc vãng hơn, không có tình cảm, không có hơi thở.

Giang Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiểu trên cửa, thần sắc im ắng sau đó chậm rãi bước vào trong.

Trong ngoại môn này tin tức lan truyền cực nhanh.