Chương 208

“Cái gì?”, cảnh tượng ấy khiến mọi người hết sức giật mình.

Họ còn tưởng rằng với tuyệt học cỡ đó thì dù Mục Long có đỡ được cũng sẽ rất vất vả. Nhưng giờ, hắn lại chỉ nhẹ nhàng nhấn ra một chỉ.

“Hay là tên Mục Long kia cũng có tuyệt học ảo diệu nào đó?”

Thoáng chốc, trận chiến lập tức trở nên gay cấn.

“Chút tài mọn ấy cũng muốn giải quyết ta trong ba chiêu? Nếu ngươi còn có con bài chưa lật nào thì cứ việc lấy ra hết đi. Bởi vì, đây có thể là cơ hội cuối cùng của ngươi đó!”, đối với sự kiêu ngạo ấy của Giang Thiên Vũ, Mục Long cũng chẳng kém cạnh gì, một chỉ phá hủy tuyệt học của hắn ta, cười lạnh nói.

Mục Long đang đợi, vì hắn không tin cái tên cả người tỏa ra một luồng khí thế quỷ dị và nguy hiểm trước mắt chỉ biết chút thủ đoạn đó.

“Được, hay lắm. Thực ra, ta vốn không muốn lộ ra con bài chưa lật sớm như vậy, nhưng ngươi đã muốn chết đến thế thì ta sẽ giúp ngươi vậy. Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là tuyệt vọng!”

Giang Thiên Vũ cười gằn, khí thế cả người chợt thay đổi dương như mở ra chốt phong ấn nào đó, khí tức thoáng chốc trở nên như biển sâu phóng thẳng lên trời.

Mà đằng sau hắn ta lại xuất hiện mười cơn lốc xoáy, bên trong mỗi một cái đều lộ ra màu đỏ như máu.

“Thập phương huyền cung, phong sát!”

Giọng nói lạnh lẽo không chút cảm tình nào của Giang Thiên Vũ vừa vang lên, bên ngoài sàn đấu sinh tử lập tức im lặng.

Một lát sau, cuối cùng mọi người cũng không nén nổi sự kinh ngạc trong lòng.

“Thập phương huyền cung, không ngờ lại là thập phương huyền cung!”, dưới sàn đấu sinh tử, nhiều đệ tử không kìm được hét lên.

“Cuối cùng… hắn ta cũng bước ra một bước này!”

“Hai năm trước, Giang Thiên Vũ kia đã là Bích Cung cảnh đỉnh phong, vẫn không chịu đột phá, hóa ra là vì mở ra thập phương huyền cung!”

“Hèn chi…”

Ai cũng biết cửu phương huyền cung đã là cực hạn ở Bích Cung cảnh, thập phương huyền cung coi như đã phá hủy quy tắc này. Nghe đồn, chỉ có thiên tài cực kỳ yêu nghiệt mới có thể bước ra một bước này.

Nhiều cao thủ trong các tông môn nghe tin lập tức nhanh chóng chạy đến sàn đấu sinh tử để tận mắt chứng kiến cảnh này.

Thập phương huyền cung, đây phải hiếm thấy cỡ nào chứ?

“Lại là thập phương huyền cung sao?”

Mục Long đứng trên sàn đấu sinh tử thấy vậy, tuy ánh mắt khá nghiêm nghị, nhưng cũng chẳng kinh ngạc mấy. Dù gì, đây cũng không phải là lần đầu hắn thấy.

“Có điều, Giang Thiên Vũ này không phải là thể chất đặc biệt, nhưng cũng có thể mở được thập phương huyền cung. Đúng là cũng không đơn giản”, Mục Long thầm nghĩ, bình tĩnh nhìn cảnh đó.

“Mục Long, giờ ta có thập phương huyền cung thì sao ngươi có thể là đối thủ của ta? Và có tư cách gì đấu với ta chứ?”

Dưới sự phụ trợ của thập phương huyền cung, Giang Thiên Vũ đồ trắng, tóc bạc mơ hồ toát lên vẻ độc bộ hồng trần.

“Thập phương huyền cung đó, không ngờ ngoại tông lại xuất hiện một thiên kiêu như thế”.