Chương 234

Nhưng đã lâu chưa có ai phá vỡ được kỷ lục này, kể cả những người thuộc tốp mười bảng Sơn Hà cũng không thể, thành tích cao nhất chỉ có hơn một nghìn một trăm bước mà thôi.

Đáng nói đến là Kim Bá Thiên, tuy bình thường hắn ta lười tu hành, chỉ mới đến Bích Cung cảnh tầng ba nhưng trong bài kiểm tra tư chất này lại đi được ba trăm lẻ tám bước ở Loạn Tâm Ma Lâm.

Đây là thành tích đáng ngưỡng mộ đối với rất nhiều đệ tử có tên trên bảng Sơn Hà.

Có điều sau khi đi ra, mặt mày Kim Bá Thiên trắng bệch, hắn ta tuyên bố rằng cả đời không bao giờ vào Loạn Tâm Ma Lâm một lần nào nữa vì đi trong đó ba trăm lẻ tám bước mà như trải qua nạn đói ba trăm năm vậy, đi mãi đi mãi vẫn chưa được ăn.

Thậm chí, nhìn cơ thể tròn vo của mình, hắn ta còn có ảo giác mình sụt cân hẳn từ khi đi vào Loạn Tâm Ma Lâm.

Những người khác nghe lời bộc bạch của Kim Bá Thiên đều cạn lời, trong lòng Mục Long cũng cực kỳ chấn động, Kim Bá Thiên này phải có tâm hồn ăn uống nhường nào thì Loạn Tâm Ma Lâm mới biến hóa ra ảo cảnh chịu đói chứ?

Mà có lẽ cũng do hắn ta là một người đơn thuần nên chỉ có một ảo ảnh được tạo ra, có thế Kim Bá Thiên mới đi được hơn ba trăm bước trong Loạn Tâm Ma Lâm.

Không giống những đệ tử khác, trong lòng chất đầy suy nghĩ hỗn tạp, làm trò cười cho thiên hại ngay tại Loạn Tâm Ma Lâm này, thậm chí còn có người, tại Loạn Tâm Ma Lâm, cởi quần trước mắt bao người với nụ cười dâm đãng…

Cơ mà trước đó Kim Bá Thiên có nói rằng mình bị sụt cân, câu nói này sang vòng thứ hai là leo lên Uy Ngục Huyền Phong thì hiệu nghiệm ngay tức thì.

Ban đầu rất nhiều đệ tử bảng Sơn Hà cố gắng kiên trì bước trên Uy Ngục Huyền Phong, nhưng từ khi Mục Long nói với Kim Bá Thiên rằng đảo Phục Ma nhiều đồ ăn ngon, hắn ta lập tức như biến thành một người khác.

Hắn ta liều mạng leo núi với cơ thể núc ních mỡ của mình.

Sau đó, mọi người nhìn thấy một người béo ú mặc đạo bào đỏ chót thấy ghê phóng từ dưới núi lên cao, thậm chí còn ngang hàng với đệ tử bảng Sơn Hà, khả năng cao là vượt qua luôn ấy chứ.

Không những thế, trong lúc leo núi, mỡ trên người Kim Bá Thiên cũng dần biến mất với tốc độ rất nhanh dưới trọng lực lớn khủng khiếp.

Khi leo đến sườn núi, thân hình hắn ta gầy đi gần một nửa, mắt cũng to hơn rất nhiều, mặc dù không được đẹp trai cho lắm nhưng được cái chất phác, đáng yêu.

Khung cảnh này làm các nữ đệ tử không thể nào tin nổi. Lẽ nào tác dụng của Uy Ngục Huyền Phong không phải khảo nghiệm sức bền của cơ thể mà là để giảm cân?

Hiệu quả quả thần kỳ, quá nhanh chóng!

Cuối cùng, Kim Bá Thiên đứng ở bậc thang thứ một nghìn lẻ một, nhìn lên đỉnh núi và nói một câu đầy đỏm dáng: “Hôm nay mà ăn no là mập ta đây đã leo tiếp được rồi!”

“Thôi vậy, gầy ra thế này rồi, giảm nữa thì xấu lắm…”

Hắn ta vừa nói câu này thì không ít đệ tử sau lưng hết cả hồn, suýt thì loạng choạng rơi xuống.

“Sao tên mập này mặt dày thế?”

“Chưa bao giờ ta thấy ai vô liêm sỉ như thế!”

“Sao hôm nay không thấy sấm thế nhỉ, đánh chết tên này cho rồi!”

Trong tiếng chửi rủa của mọi người, Kim Bá Thiên ngầu lòi chưa được ba giây thì đã bị một nguồn sức mạnh bắn ra khỏi Uy Ngục Huyền Phong.

“Lão đại, huynh đừng lừa ta đấy nhé, để được đến đảo Phục Ma hưởng hết món ngon mà hôm nay ta liều mạng luôn đấy, gầy ra thế này luôn này, gầy nữa là như cây sào mất! Thần linh ơi, sau này ta phải ăn bù mới được!”