Chương 266

“Kẻ này lòng dạ ác độc, thực sự là ung nhọt của Tiêu Dao Thần Tông ta, Giang Thiên Vũ bất tài, muốn thay trời hành đạo nên muốn liên kết với các đệ tử trong tông, diệt trừ tai họa này!”

Trưởng lão áo xám nghe vậy, sau đó liếc mắt nhìn mấy người còn lại, đều tỏ ra hết sức phẫn nộ, ngữ khí nháy mắt trở nên băng lạnh.

“Hay cho một tên Mục Long, trước đây lúc lựa chọn trong thường dân, ngươi đã hại cho Tiêu Dao Thần Tông ta mất đi một một vị thiên chi kiêu tử, ngươi vốn là người bị tộc Hắc Long trục xuất, Pháp Vương đại nhân vì nể người có vài phần tư chất mới ban ân cho ngươi tu hành trong ngoại môn ba tháng, ngươi lại không an phận như vậy!”

“Đố kị người tài, liên tiếp hãm hại thiên kiêu tông môn, ngươi có ý đồ gì? Hạng lòng lang dạ sói như vậy ai ai cũng có thể giết được!”

“Chúng đệ tử nghe lệnh, sau khi thí luyện Phục Ma mở ra, các ngươi hãy liên hợp với nhau, giết chết Mục long, trừ hại cho tông môn!”

Mấy vị trưởng lão khác nghe vậy cũng lần lượt gật đầu, chuyện của Tiêu Dao Thần Tông trước đây bọn họ cũng biết một hai.

Mục Long và Pháp Vương lập giao ước, cho dù thiên tư có cao hơn nữa thì cũng ắt thua không nghi ngờ, định sẵn là không thuộc về Tiêu Dao Thần Tông.

So sánh thì ai cũng biết thiên phú của Hoàng Thiện.

Còn Giang Thiên Vũ là người mở được thập phương huyền cung, đối với thiên tài như vậy, đương nhiên tông môn phải dốc sức bồi dưỡng.

Nếu không phải mấy vị trưởng lão này thân phận cao quý, lại nghe nói Mục Long được Tượng Vương coi trọng nên trong lòng có kiêng dè, thì e là đã trực tiếp ra tay giết chết Mục Long.

Nhưng hiện tại, khiến hắn chết trong thí luyện đảo Phục Ma còn có thể tôi luyện đệ tử tông môn, rõ ràng không thể tốt hơn.

Trưởng lão vừa dứt lời, 800 đệ tử trong lòng chấn động, duy chỉ có Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện vì đã được Giang Thiên Tứ nói trước về chuyện này nên hoàn toàn nằm trong kế hoạch của họ.

Lập tức trong lòng 800 đệ tử đó đã có rất nhiều người động sát tâm với Mục Long, nhắm chặt sát ý lên người Mục Long, dũ phát đáng sợ.

Từng đạo sát cơ khủng bố tựa như thủy triều, phơi bày ra khí thế nghiền áp, dâng trào mà tới, khiến Mục Long như bị rơi xuống địa ngục, muôn đời tăm tối.

Không chỉ có vậy, khí tức của mấy vị trưởng lão đó cũng cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chằm vào Mục Long, ánh mắt lạnh nhạt mà vô tình, tựa như bầu trời sụp xuống, cực kỳ nặng nề.

Mục Long hoàn toàn bị cô lập.

Dưới sát cơ đáng sợ như vậy, thân ảnh của hắn lộ ra vẻ cô độc, nhỏ bé vô cùng.

Sát cơ như nước lũ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách cơ thể hắn ra thành trăm mảnh.

Nhưng Mục Long từ đầu đến cuối chưa từng hoảng sợ, cũng chưa từng có bất cứ e dè nào.

Hắn đứng ở đó, đứng trong dòng lũ sát cơ, không nói một lời, không động thần sắc, tựa như một pho tượng băng lạnh. Hắn dùng đạo tâm của mình để ngăn chặn sát ý xâm nhập, ngăn chặn uy áp của trưởng lão.

Sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy vị trưởng lão, quan sát đám đông, nhếch mép, hắn bật cười.

“Ha ha ha…”

“Ha ha ha…”

Trong tiếng cười này có sự khinh miệt, có vẻ bi thương, có sự trào phúng… nhưng nhiều hơn cả là phẫn nộ và điên cuồng!