Chương 268

Giết ngươi hoàn toàn không cần lý do!

Câu nói ấy giống như một con dao đâm vào trái tim của Mục Long, cũng hoàn toàn chạm tới giới hạn của hắn.

“Hay cho một câu giết ngươi thì không cần lý do!”

“Ta thừa nhận, xét về tu vi thì Bích Cung tầng 6 quả thật là nhỏ bé không đáng kể gì. Nhưng, Mục Long ta tuyệt đối không phải loại mặc người xâu xé!”

“Nếu các người cứ cho rằng ta là loại thấp kém như con kiến, có thể tùy tiện giết chết thì…”

Mục Long nói đến đây, lại liếc nhìn đám người đang nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập sát khí, giọng điệu bỗng cất cao: “Cứ việc tới giết!”

Lúc này, trong mắt Mục Long lộ ra một vẻ điên cuồng, trên người bốc lên từng luồng chiến ý và sát khí hừng hực.

“Từ nay về sau, một người muốn giết ta thì ta sẽ giết một người!”

“Mười người muốn giết ta thì ta sẽ giết mười người!”

“Trăm người muốn giết ta thì ta sẽ giết cả trăm người!”

“Nếu tất cả mọi người trên thế giới này muốn giết ta thì ta… sẽ giết hết người trong thiên hạ!”

Từ đó đến giờ, tuy đạo tâm của Mục Long rất mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng vẫn thiếu một loại sát phạt quyết đoán. Mà giờ, trong tình huống này, trong lòng hắn đã bị ép ra vô cùng vô tận sát khí!

Năm câu đều toát lên sát khí lạnh lẽo thấu xương.

Mỗi khi Mục Long nói một câu thì sát khí trên người hắn dày hơn một tầng, đến cuối cùng, sát khí trên người hắn đã bao phủ hai mắt, đạt tới trình độ ngưng tụ thành sương trong không khí.

Cảnh tượng ấy khiến cho mọi người chấn động, thậm chí sát khí trong lòng nhiều người còn bị sát khí khủng bố ấy ép ra.

Trước luồng sát khí đáng sợ như đối mặt với cái chết ấy, trong lòng họ thế mà lại sinh ra chút sợ hãi.

Mấy trăm người muốn giết hắn, chẳng những không chút nào sợ hãi, trái lại còn phát ra sát khí dày đặc như thế.

Đã thế còn dám nói ra câu “Nếu tất cả mọi người trên thế giới này muốn giết ta thì ta… sẽ giết hết người trong thiên hạ” điên cuồng như vậy.

“Đại ca…”, Kim Bá Thiên đứng cạnh nghe mà bực bội không thôi, nhiều người như vậy, chỉ có mình hắn ta là dám đứng về phía Mục Long.

“Ngươi ngu như vậy cũng xứng gọi ta là đại ca ư? Từ nay về sau, ta không còn liên quan gì với ngươi hết!”, Mục Long lạnh mặt nhìn chằm chằm Kim Bá Thiên nói.

Thấy Kim Bá Thiên không đi, Mục Long bèn giơ tay đẩy hắn ta ra.

Giang Thiên Vũ thấy vậy bỗng cười nói: “Mục Long, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bản thân ta muốn nhìn xem sau khi tiến vào đảo Phục Ma thì ngươi còn có thể kiên cường được như vậy nữa không! Ngươi phải hiểu rằng, cái để dựa vào là thực lực, chứ không phải là cái miệng!”

Hắn ta vừa nói xong, những đệ tử khác cũng gật đầu.

Mặc dù sát khí của Mục Long kia có mạnh thì cũng có tác dụng gì? Đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, cuối cùng cũng chỉ còn lại bó xương khô thôi.

Thế nên, mọi người càng nổi lên sát khí với Mục Long nhiều hơn.

Mà trong đám người, hai mắt Kim Bá Thiên đỏ bừng, siết chặt nắm tay, cơ thể khẽ run lên nhè nhẹ.

Sao hắn ta lại không biết Mục Long phũ phàng như vậy là vì bảo vệ mình? Hận cũng chỉ hận hắn ta quá yếu, không có tư cách sát cánh cùng Mục Long.