"Từ xưa, Viên tộc ta thà rằng chết đứng còn hơn sống quỳ.

Ta là con trai của tộc trưởng, vốn nên vì Viên tộc chảy đến giọt máu cuối cùng!"
"Nhưng mà, ta không thể, ta sợ hãi, ta sợ mình chết đi thì những tộc nhân bị nô dịch sẽ mãi mãi không ngóc đầu dậy được hay những oan hồn chết thảm sẽ trọn đời không được siêu thoát.

Ta sợ mình chết rồi con ta sẽ chìm trong nỗi thất vọng cùng cực..."
"Mỗi một món nợ máu của Viên tộc ta đều phải đòi lại bằng máu! Con đường báo thù ấy dù có quỳ ta cũng phải quỳ đi tiếp!"
Viên Thiên Cương nói xong, nước mắt tràn ra trong đôi mắt vàng đã biết thành màu máu, vành mắt cũng như muốn nứt ra.

"Được rồi, dù thế nào thì Mục Long ta cũng đồng ý với ngươi sẽ có một ngày nhất định vì ngươi và thành viên trong tộc đòi lại công bằng!", Mục Long hiểu rõ lòng người, có đôi khi người còn không bằng yêu.

Chí ít, rất hiếm khi có chuyện cùng tộc giết hại lẫn nhau.

Trong tiếng khóc kể của Viên Thiên Cương, huyết mạch Ma Viên trong cơ thể Mục Long cũng sôi lên sùng sục giống như là tức giận.

Đó là sự thương xót của bậc tổ tiên đối với đời sau, Mục Long rõ ràng có thể cảm nhận được sự đau đớn cùng cực của Viên Thiên Cương.

Hắn cũng mơ hồ hiểu được, nếu đã dung hợp Ma Viên Chân Huyết thì sẽ gánh vác hy vọng của toàn tộc Ma Viên.

Có lẽ, thể Thiên Yêu này thật sự là một loại sứ mệnh!
Bấy giờ, Viên Thiên Cương mới ngừng khóc, thả Mục Long xuống, cúi đầu giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, mặt mày áy náy nói: "Xin lỗi, lúc trước là ta thô lỗ xấc xược, ta..."
"Được rồi, ngươi đừng nói nữa, cái này cũng không có gì.


Chỉ cần người đừng có hở ra là lại muốn đập chết ta là được", Mục Long thoải mái cười, không chút để ý nói.

"Chắc chắn sẽ không có chuyện đó nữa đâu, ngươi yên tâm, dù giờ căn nguyên của ta bị hao tổn rất nhiều, cảnh giới cũng rớt xuống.

Nhưng, đánh nhau với Ngự Hồn cảnh vẫn không nói chơi.

Hôm nay, Viên Thiên Cương ta dù có liều cái mạng này cũng phải bảo vệ ngươi!"
"Ta không mong cầu gì cả, chỉ mong ngươi nhớ rõ lời hứa của mình.

Vì Viên tộc thì dù Viên Thiên Cương có tan xương nát thịt, chết cũng không hối tiếc!"
Giờ phút này, ánh mắt Viên Thiên Cương tràn ngập vẻ kiên định, không chút sợ hãi.

Miệng vết thương sau lưng gã sâu đến tận xương, liên tục chảy máu, nhưng gã lại như không phát hiện.

Mục Long thấy vậy, trong lòng lại không khỏi xúc động.

Hắn vỗ bàn tay to lớn của Viên Thiên Cương nói: "Viên đại ca, xin cho ta gọi huynh như vậy.

Huynh yên tâm, ta chắc chắn sẽ giữ lời, hơn nữa, ta cũng không cần huynh phải liều mạng vì mình".

"Ta nói rồi, hôm nay ta đến là để mời huynh giúp đỡ.

Trước khi huynh giúp ta thì hãy để ta giúp huynh!"
Ngay sau đó, Mục Long trực tiếp ép ra một giọt tinh huyết.

Giọt tinh huyết này còn nhiều hơn so với giọt lúc chữa thương cho Mục Thanh Khung.

Sau khi ép nó ra, Mục Long cũng không chịu nổi, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Huyết Mạch Ma Viên trong cơ thể ta cực kỳ tinh khiết và nồng đậm, chắc hẳn có thể trị hết căn nguyên của huynh", Mục Long nói xong, phóng khoáng đưa giọt tinh huyết ấy cho Viên Thiên Cương.

Đây là cách mà Hoan Nhi nói cho hắn biết.

Hơn nữa, Hoan Nhi còn nói lúc trước Viên Thiên Cương này có cảnh giới cực cao, chỉ là sau khi bị hao tổn căn nguyên, tu vi vẫn luôn hạ xuống, mãi đến khi hoàn toàn mất hết tu vi, căn nguyên cũng sẽ bị tiêu hao sạch.

Có điều, Viên Thiên Cương thấy vậy, ánh mắt chợt co lại, rồi lắc đầu nói: "Cái này không được, ngươi là quý nhân định mệnh của Viên tộc ta, huyết mạch cả người là cực kỳ quan trọng.

Nếu vì ta mà hao tổn, chẳng phải ta sẽ trở thành tội đồ của toàn tộc sao? Điều này tuyệt đối không được!"

"Quả nhiên, Viên tộc đều là những người cứng đầu...", Mục Long âm thầm cười khổ.

"Viên đại ca, ta gọi huynh một tiếng đại ca là đã coi huynh như anh em của mình, nên chúng ta có nạn cùng chịu, lấy máu của ta trị thương cho huynh thì sao lại không được.

Chẳng qua chỉ là một giọt mà thôi, khỏi cần mấy ngày là ta có thể bù lại được rồi!"
"Nhưng..."
"Huynh mà không nhận thì đó là coi thường ta.

Nếu lúc đụng độ với hai người kia mà thực lực của huynh không đủ, có khi ngay cả ta cũng sẽ bị liên lụy.

Lẽ nào huynh muốn ta chết trong tay hai tên bỉ ổi kia ư?", Mục Long hỏi.

"Không, không.

Viên Thiên Cương ta thề với trời, ta tuyệt đối không có ý đó.

Chỉ là ơn huệ như thế này chẳng khác gì công tái sinh, cuộc đời này, Viên Thiên Cương ta chắc chắn sẽ không quên!", Viên Thiên Cương nói xong bèn nhận lấy giọt tinh huyết kia nuốt vào.

Kế tiếp, cơ thể trắng muốt của gã chợt lóe lên từng luồng ánh sáng chói mắt như ngọc.

Dưới quầng sáng ấy là từng hàng linh văn rậm rạp, nhiều vô số kể.

Chẳng trách Viên Thiên Cương kia sẽ mạnh như thế.

Cùng lúc đó, khí thế của gã cũng liên tục tăng lên, miệng vết thương đáng sợ sau lưng cũng dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được chậm rãi khép lại.

Sau một lát, vô số linh văn lóe lên trên người Viên Thiên Cương, cơ thể gã bị bao phủ trong một quầng sáng chói mắt, khí thế cũng kéo lên đến đỉnh.


Mỗi khi hít thở đều phát ra âm thanh như sấm rền.

"Được rồi, căn nguyên của ta đã hoàn toàn khôi phục.

Tu vi bị rớt xuống cũng đã phục hồi lại, là lúc đi ra ngoài đập chết hai con ruồi kia!"
Viên Thiên Cương xoa tay hằm hè, con ngươi màu vàng cũng đậm màu hơn, không ngừng lập lòe vẻ thần bí toát ra một sự hung bạo.

"Chờ đã!"
Thấy Viên Thiên Cương định đi ra ngoài, Mục Long vội vàng ngăn cản.

Dù sao căn nguyên của Viên Thiên Cương cũng vừa khôi phục, mà thủ đoạn của hai tên kia lại rất quỷ dị, tùy tiện ra tay, lỡ khiến họ bỏ chạy mất thì chính là thả hổ về rừng, để lại tai họa về sau.

"Ta từng giao thiệp với hai tên kia, họ cực kỳ giả dối.

Đối phó với loại người như thế phải chuẩn bị kỹ càng mới được", Mục Long cười xấu xa nhìn Viên Thiên Cương, trong lòng đã có biện pháp.

"Hử?", đôi mắt màu vàng của Viên Thiên Cương sáng lên, sau khi nghe cách của Mục Long, lập tức vỗ tay ca ngợi.

Cùng lúc đó, trong hang động như mê cung ở núi Vạn Quật, ba bóng người đã lần mò ở trong đó một hồi lâu.

Mục Cửu Uyên đi trước dò đường, mặt mày có chút tức giận, còn Thiên Âm chân nhân và Thiên Nguyệt chân nhân lại đi đằng sau, cẩn thận giữ một khoảng nhất định..