Mục Long trong lúc tu hành cũng không quên chiến đấu.

Cả ngày luận bàn với Hắc Hoàng, mặc dù nói là luận bàn nhưng lần nào cũng đánh cho Hắc Hoàng mặt mày bầm dập, sợ tới mức cả đàn hổ đến ngủ nướng cũng không dám, trời còn chưa sáng đã cùng luyện công với đệ tử Mục gia.

Có điều, Mục Long chỉ dồn hết tâm trí vào Hắc Hoàng mà thôi.

Cái ngữ này từ ngày đến Mục gia, cả ngày chỉ biết ăn, hơn nữa còn ăn thùng uống vại, ăn mãi không no, mập thù lù lên một đống, khiến Mục Long nghi ngờ liệu có phải hắn đã nuôi phải một con lợn hay không.

Nhưng nó dù sao cũng là dị chủng, trong cơ thể có một sợi huyết mạch Thao Thiết, ngày ngày chỉ biết ăn nhưng thực lực vẫn gia tăng, sau khi bị Mục Long tẩn cho một trận thì đã thuận lợi đột phá Bích Cung cảnh.

Việc này khiến Mục Long rất ngưỡng mộ, nên đã lựa chọn bế quan.

Năm ngày sau, Mục Long mặt mày đau khổ đi ra khỏi mật thất Mục gia, khí tức trên người hắn quả thực đã mạnh hơn trước đây, nhưng vỏn vẻ chỉ là Thoái Phàm cảnh tầng năm, còn ngốn hết một đống đan dược.

"Lẽ nào ta vẫn không bằng cái thứ chỉ biết ăn kia?", Mục Long liếc mắt nhìn sang một bên.


Hắc Hoàng đang nằm bò giữa sân, híp mắt lại tắm nắng, nước miếng chảy cả ra ngoài, đoán chừng lại nhớ tới thứ gì trong bếp rồi.

"Hừ, quả nhiên tích lũy càng nồng hậu thì càng khó đột phá", Mục Long cảm thán.

Hắn hiện tại mặc dù là Thoái Phàm cảnh nhưng một thân khí huyết và chân khí vô cùng nồng hậu, nếu như đối mặt với cường giả Bích Cung cảnh thì vẫn có thể đánh một trận.

Chính vì thế mà hắn đã nuốt một trăm miếng Hổ Cốt Tráng Huyết đan của Thiên Âm chân nhân mà cũng chỉ đột phá được một cảnh giới.

Nếu như đổi lại là cường giả Thoái Phàm cảnh khác thì một miếng Hổ Cốt Tráng Huyết đan là đủ qua ải, nếu dùng một trăm miếng thì chắc đã nổ tung xác rồi.

"Có điều khí huyết này lại lớn mạnh hơn không ít", Mục Long không hề thôi động chân huyết mà đánh ra một quyền khiến không khí nổ vang không ngừng, khổ luyện mười mấy ngày cũng coi như có chút thu hoạch.

"Thể lực tinh thuần của Long Nhi hiện nay e là gần đạt đến 10 vạn cân rồi", Mục Thanh Khung đi tới, nhìn thấy cảnh này mà trong lòng khẽ chấn động.

Thoái Phàm cảnh tầng mười đỉnh phong thông thường khi sử dụng chân khí cũng chỉ có lực lượng từ ba vạn đến năm vạn cân mà thôi.

Việc này cho thấy Mục Long hiện tại dù không sử dụng chân khí mà chỉ dựa vào thể lực bình thường cũng có thể nghiền áp Thoái Phàm cảnh.

"Hắc Hoàng, mấy ngày không gặp ngươi lại béo lên rồi, hay là rèn luyện chút đi, ngươi yên tâm ta sẽ nhẹ nhàng chút với ngươi", Mục Long vẫy vẫy tay.

Nhưng nhìn thấy nụ cười ngây thơ vô số tội đó của Mục Long, Hắc Hoàng lập tức run lên, sau đó ba chân bốn cẳng bỏ chạy, nhẹ nhàng ư? Không đời nào!
Nó nhớ rõ trước đó vài ngày Mục Long cũng nói như vậy, cũng là nụ cười này, nó đã tin nhưng kết quả là nó bị đánh sưng u cả đầu, uy tín bị giảm nghiêm trọng trong bầy hổ, mấy con hổ cái đó không còn yêu thích nó nữa rồi.

Thà rằng để tất cả đệ tử thanh niên của Mục gia cùng lên còn hơn là đối mặt với Mục Long, đó chính là một con yêu thú đội lốt người! Hắc Hoàng âm thầm tự nói với bản thân.

Mục Thanh Khung ở bên cạnh cũng nổi hứng chứng kiến cảnh này, mỉm cười rồi lắc đầu, sau đó hỏi: "Long Nhi, tiếp theo con định tu luyện thế nào?"

Nghe vậy, Mục Long cười khổ trả lời: "Trong thời gian ngắn tu vi của con e rằng không thể đột phá, vậy tiếp tục rèn luyện thân thể đi?"
"Vẫn còn muốn rèn luyện thân thể sao?", Mục Thanh Khung nghe xong, cơ mặt khẽ run run.

"Vâng, con muốn thể lực mạnh hơn chút nữa, đại khái khoảng mấy chục vạn cân là được", Mục Long nói, hắn nhớ đến Hoan Nhi đã từng nói, Hỗn Thế Ma Viên vừa ra đời đã có lực lượng mấy chục vạn cân.

"Cái gì? Mấy chục vạn cân...!là được ư?", Mục Thanh Khung nghe xong liền nhìn chằm chằm Mục Long như nhìn một con quái vật, đây có còn là con trai của ông nữa không?
Nếu như người khác nói câu này thì Mục Thanh Khung đánh chết cũng không tin, nhưng vừa nghĩ tới lực huyết mạch cường hãn đó trong người Mục Long thì Mục Thanh Khung liền bình tĩnh lại.

"Nếu đã như vậy thì cũng được, vi phụ hôm nay tới là muốn truyền cho con một tuyệt học", thần sắc Mục Thanh Khung chấn động, nói.

"Ồ? Tuyệt học gì ạ?", Mục Long vừa nghe lập tức nổi hứng, mặc dù là đệ tử Mục gia nhưng vẫn chưa được tu luyện bao nhiêu tuyệt học của Mục gia.

Từ khi tu vi hồi phục tới giờ, lúc đối đầu với kẻ địch hắn vẫn luôn dựa vào chiêu thức trong Chiến Thiên Đồ Lục, mặc dù uy lực cực lớn nhưng tiêu hao quá nhiều, hơn nữa phong cách tấn công lại quá đơn giản, không đủ linh hoạt.

"Tuyệt học mà cha muốn dạy con tên là Nộ Đào Cửu Trọng Phá.

Đây là một loại môn pháp khống chế lực đạo cao thâm, có thể khiến lực lượng tự thận như chồng lên nhau như sóng biển, nếu như tu luyện đến đại thành thậm chí có thể đánh ra lực lượng gấp chín lần trong nháy mắt!", Mục Thanh Khung giải thích.

Mục Long nghe vậy, không khỏi nuốt nước miếng: "Cái gì, chín lần lực lượng, Mục gia ta có môn pháp cao siêu cỡ này tại sao con chưa từng nghe nói tới?"

Chín lần lực lượng, việc này đáng sợ thế nào chứ?
Giả sử lực thân thể của Mục Long hiện tại là 20 vạn cân, sau khi gia trì thêm chân khí thì có thể bạo phát ra cự lực trên 20 vạn cân, gấp chín lần chiến lực vậy thì là lực lượng gần 200 vạn cân, đây là khái niệm gì chứ?"
Một kích đánh chết cường giả Bích Cung cảnh đỉnh phong cũng không phải là chuyện khó!
Nhưng đây cũng chỉ là giả thiết, Mục Long biết công pháp càng cao thâm muốn tu luyện thì càng khó khăn.

Quả nhiên, sau đó liền nghe thấy Mục Thanh Khung nói: "Nộ Đào Cửu Trọng Phá này con chưa từng nghe tới cũng bình thường, bởi vì đây không phải là vật của Mục gia ta mà là pháp môn năm đó mẹ con có được trong ghi chép trên một cuốn sách da thú".

"Chỉ là, tu luyện công pháp này không những yêu cầu ngộ tính cực cao mà còn phải có khí huyết và thân thể cường đại, bằng không sẽ không thể chống đỡ được lực đạo trong đó, có thể nháy mắt khiến thân thể tan vỡ.

Cả Mục gia e là cũng chỉ có mình con mới có thể tu luyện công pháp này".

Mục Thanh Khung nhắc đến công pháp này, ánh mắt toát lên sự kiêng dè.

Năm đó ông cũng đã từng thử qua, nhưng vì thân thể không đủ mạnh mẽ mà suýt chút nữa là bị lực lượng bạo phát ra xé rách, đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ..