Cho dù Trần Kiều có chịu đựng thế nào thì Tiếu Mẫn Chi thật sự biến mất, nàng cuối cùng vẫn đứng tại chỗ đó khóc không thành tiếng, nước mắt như những viên trân châu từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống.

“Nếu đã thương tâm như vậy vì sao lại không quý trọng một chút thời gian có nhau.” Tiếu Mịch Cầm nhìn Trần Kiều nghĩ thế nào cũng có chút tức giận: “Ở thời điểm quan trọng không cố gắng quý trọng, mất đi thì đau khổ làm mẹ gì cơ chứ!”

“Bạn học sinh này thì ra cô cũng biết nói bậy à!” Thẩm Hàn Lạc ngạc nhiên nhìn Tiếu Mịch Cầm nói, không còn nào khác, bởi vì từ khi gặp gỡ tới giờ cô vẫn tạo cho hắn cảm giác đây một cô gái ngoan ngoãn thích đọc sách.

(Truyện của Lại Trùng Cung)

Tiếu Mịch Cầm giật mình nhớ tới lời vừa rồi của mình: “Em… em cũng chỉ là nhìn không được mà thôi!” Nói xong nhìn thoáng qua Doãn Tỉ Nguyệt, thấy cậu ấy không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trần Kiều nếu hai người bọn họ đều đã buông xuống rồi thì cô cũng cần gì cứ tiếp tục một mình cố chấp.” Doãn Tỉ Nguyệt đi vài bước tới gần nhìn Trần Kiều vẫn nước mắt chảy dài.

Trần Kiều ngẩng đầu nhìn Doãn Tỉ Nguyệt trước mặt mình: “Trước kia ta hận huynh ấy… Hận huynh ấy chọn Trần Nhu mà không chọn ta, nhưng trong lòng vẫn yêu nhiều hơn hận.

Nhưng hiện tại… Hiện tại ta lại không biết vẫn là nên yêu hay nên hận…”

Doãn Tỉ Nguyệt không nói gì, bởi vì cậu hiểu được tâm trạng lúc này của Trần Kiều.

Nếu lúc trước Tiếu Mẫn Chi chịu đứng ra trước mặt mọi người nói y thích Trần Kiều, muốn cưới cũng chỉ cưới Trần Kiều nói không chừng những bi kịch thế đấy sẽ không xảy ra.

Nhưng nguyên nhân của tất cả cũng chỉ là một cái đáp án mà thôi, Tiếu Mẫn Chi sở dĩ tha thứ cho Trần Kiều, không muốn thấy Trần Kiều đau khổ cũng xuất phát từ tự trách.

Giúp Trần Kiều che giấu chuyện giết hại Trần Nhu cũng được, vào ở trong Tướng Quốc Tự cũng thế, không có chuyện gì xảy ra tất cả cũng chỉ vì muốn chuộc tội.

Bởi vậy hiện tại Trần Kiều đối với Tiếu Mẫn Chi là yêu hận đan xen, đều vì người đàn ông này mà hủy hoại cả đời nàng và Trần Nhu.

Nhưng yêu nhiều năm như vậy kêu nàng buông bỏ lập tức thật sự là không được, trong lúc nàng do dự không biết nên làm thế nào, Tiếu Mẫn Chi lại vĩnh viễn biến mất…

Đúng lúc này chung quanh như có động đất, bốn phía cũng trở nên sáng lên từ từ.

“Tỉ Nguyệt đây là sao vậy?” Thẩm Hàn Lạc đi tới phía sau Doãn Tỉ Nguyệt có chút lo lắng hỏi.

Doãn Tỉ Nguyệt nhìn chung quanh mình: “Không có việc gì, chỉ là trời sắp sáng thôi.” Thấy Thẩm Hàn Lạc vẫn chưa hiểu rõ cậu tiếp tục giải thích nói: “Trời một khi đã sáng thì năng lượng kết giới sẽ ngày càng yếu đi.”

“Vậy lúc trời sáng hẳn thì có phải nó sẽ biến mất?” Thẩm Hàn Lạc nói dò ý Doãn Tỉ Nguyệt.

“Ừ!” Doãn Tỉ Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn về phía Trần Kiều: “Cô muốn đi địa phủ hay trở lại hoàng lăng?”

Doãn Tỉ Nguyệt vừa dứt lời, sắc mặt của Trần Kiều đã thay đổi, nàng không thể tin tưởng nổi nhìn cậu: “Ngươi… Sao ngươi biết ta từ đâu ra tới?”

“Cô vốn là hoàng phi, sau khi chết hồn phách sẽ lưu lại hoàng lăng cũng chả phải chuyện khó nghĩ tới, huống chi…” Cậu dừng một chút: “Nếu cô đi tới địa phủ, chỉ bằng chuyện cô dùng Toả Hồn khoá hồn phách Tiếu Mẫn Chi lại tội cũng đã không nhẹ, đừng bàn tới chuyện trên người cô không có âm khí.”

Nghe Doãn Tỉ Nguyệt nói xong Trần Kiều cười: “Ngươi không giống những đạo sĩ khác.”

Doãn Tỉ Nguyệt nhíu mày sửa lời: “Tôi không phải đạo sĩ, chỉ là một người học sinh bình thường mà thôi.”

“Học sinh?” Với điều Doãn Tỉ Nguyệt nói Trần Kiều có chút không tin, nàng đánh giá Doãn Tỉ Nguyệt từ trên xuống dưới một lần: “Ngươi…” Trong đầu bỗng nghĩ tới một điều, nhưng nàng lại nhanh chống phủ nhận: “Không có khả năng… Ngươi không có khả năng là người kia…”.