Sau khi thầy giáo nói ‘buổi học hôm nay tới đây là kết thúc’ Doãn Tỉ Nguyệt nguyên tiết nỗ lực không cho mắt sụp xuống cuối cùng cũng không chịu nổi mà gật gà gật gù.

Tuy rằng buổi sáng đã bổ sung giấc ngủ được một chút nhưng tất nhiên đối với chuyện suốt đêm Doãn Tỉ Nguyệt không ngủ là chuyện hoàn toàn không đủ.

Nghĩ tới tiết tiếp theo của mình là buổi chiều, Doãn Tỉ Nguyệt quyết đoán vẫn là về phòng bổ sung giấc ngủ, vì thế vừa ngáp vừa dọn đồ đạc cá nhân đi ra khỏi phòng.

Mà lúc này bởi vì có học sinh đang muốn đi học, cũng có người giống Doãn Tỉ Nguyệt mới vừa kết thúc tiết học về, bởi vậy con đường đi về phòng ngủ tương đối nhiều người.

Lúc Doãn Tỉ Nguyệt đi nhanh quá nơi tối qua bao trùm kết giới thì phát hiện Tiếu Mịch Cầm đang cúi người tìm cái gì đó trên mặt đất.

Nhưng vốn có dự định nhanh về phòng nên cũng không tính đi chào hỏi, nhưng Tiếu Mịch Cầm vừa lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy cậu.

(Truyện của Lại Trùng Cung)

“Tan học à học trưởng!” Tiếu Mịch Cầm nhìn Doãn Tỉ Nguyệt tươi cười nói.

“Ừ!” Doãn Tỉ Nguyệt gật đầu, chưa kịp làm gì đã thấy vết thương trên ngón tay của Tiếu Mịch Cầm: “Em bị thương.



“Không sao, không cẩn thận bị được thôi.

” Tiếu Mịch Cầm nhìn ngón tay của mình, thật ra vết thương trên ngón trỏ cũng không nghiêm trọng lắm.

Thấy vết thương thật sự không sâu Doãn Tỉ Nguyệt cũng không nhiều lời, lúc cậu vừa định đi lại phát hiện cách đó không xa đã thấy hai ngày nay gặp tương đối nhiều.

“Tỉ Nguyệt cậu cũng ở đây à!” Thẩm Hàn Lạc đi tới sau đó chào hỏi với Doãn Tỉ Nguyệt: “Có phải rất buồn ngủ không?” Đôi mắt đang nheo lại của Doãn Tỉ Nguyệt cho thấy cậu đang bị sự buồn ngủ bao bọc.

Doãn Tỉ Nguyệt lấy tay che miệng ngáp: “Ngủ không đủ.

” Nói xong còn xoa xoa hai mắt của mình: “Hai người sao lại ở đây?” Sau khi cậu trả lời Thẩm Hàn Lạc liền cùng với hắn đi tới chỗ Kha Manh cúi đầu xem như chào hỏi.

“Cậu về ngủ trước đi!” Thẩm Hàn Lạc nói xong nhìn Kha Manh nháy mắt ra hiệu cho cô lên tiếng.

Sau khi nhận được lệnh Kha Manh cũng không còn bộ dạng nháo tới nháo lui như bình thường, chỉ thấy cô mặt nghiêm túc đi tới trước mặt Tiếu Mịch Cầm: “Xin chào bạn học Tiếu Mịch Cầm, chẳng tôi có một vụ án muốn cô hỗ trợ điều tra.



“Em?” Tiếu Mịch Cầm có chút không tin được dùng ngón tay chỉ chính mình: “Em tưởng mọi người nghĩ sai rồi đi, em cũng không có cái gì…”

“Bạn học Tiếu hỗ trợ cảnh sát phá án là quyền lợi và nghĩa vụ của mỗi người công dân đó!” Thẩm Hàn Lạc cắt ngang lời Tiếu Mịch Cầm, mỉm cười nhìn cô nói, sau đó im lặng chờ đợi.

“Được, tôi biết rồi.

” Thẩm Hàn Lạc nói như vậy rồi, mặc dù Tiếu Mịch Cầm không muốn cũng không có lý do để từ chối: “Hai vị cảnh sát có thể để học trưởng đi cùng tôi không?”

“Cái này tôi không cách nào để làm chủ.

” Thẩm Hàn Lạc nhún nhún vai nói.

“Học trưởng có thể phiền anh đi cùng em một chuyến không?” Tiếu Mịch Cầm thấy Thẩm Hàn Lạc thật sự không muốn quản, vì thế cô muốn tự mình tiến lên hỏi.

Thực ra hiện tại Doãn Tỉ Nguyệt ngoại trừ muốn bổ sung giấc ngủ thì cái gì cũng không muốn làm, tuy nhiên cậu cũng biết tình cảnh lúc này, cho nên đành phải hy sinh thời gian của mình: “Chỉ cần không chậm trễ tiết học buổi chiều của tôi thì được.



“Vậy chúng ta phải cố gắng nhanh lên.

” Thẩm Hàn Lạc không có cách bảo đảm thời gian chính xác, cho nên điểm này hắn cũng không giấu diếm.

Thẩm Hàn Lạc nói như vậy Doãn Tỉ Nguyệt cũng không có gì không hài lòng, vì thế bốn người cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe.