“Tôi cảm thấy cô vẫn nên thực tế chút đi, suy nghĩ nhiều sẽ mắc chứng hoang tưởng đó.

” Thẩm Hàn Lạc ôm Doãn Tỉ Nguyệt vào lòng, có ý tốt nhắc nhở, sau đó mới cúi đầu nhắc nhở người trong lòng: “Đừng để người khác tuỳ ý tới gần em, anh không thích.

” Giọng không lớn nhưng vừa đúng đủ để cho mấy người ở đây nghe được.

Doãn Tỉ Nguyệt sau khi nghe xong cũng không tránh ra, cậu chỉ cười khẽ đáp lại: “Vậy anh giám sát chặt một chút đi.



Nhưng mà cuộc đối thoại bâng quơ giữa hai người lại làm cho mấy gương mặt khác có nét mặt khác nhau.

Phản ứng của Tưởng Vũ và Kỳ Thanh coi như bình tĩnh nhất, bọn họ chỉ nhìn nhau lựa chọn hiểu trong lòng mà không nói ra.

Kha Manh lại đứng tại chỗ la lên “Moá—-“, tuy nhiên lúc cô đang định phát biểu cảm nghĩ lại bị Tưởng Vũ ngăn lại.

Chỉ có Tiếu Mịch Cầm đầu tiên là sắc mặt trắng bệch, đau đó nét mặt trào phúng nhìn Doãn Tỉ Nguyệt: “Thì ra đàn ông núi Lưu Dận đều chỉ biết thích người đàn ông khác thôi ha…”

“Tôi thấy cô có vẻ ghen ghét đố kỵ đi!” Tiếu Mịch Cầm vừa dứt lời Kha Manh đã giành nói trước, giọng điệu có chút đắc ý: “Trước kia cô còn không phải tỏ tình với người ta.

” Thời điểm cô nói lời như thế này nhất định không biết biểu tình của mình ấu trĩ biết bao nhiêu.

(Truyện của Lại Trùng Cung).

Truyện Cung Đấu

“Liên gian gì tới cô?” Đối với chuyện Kha Manh chen vào nói, Tiếu Mịch Cầm rất không vui, cô ta nhíu mày nhìn cổ: “Tôi không chiếm được, nhưng cô cũng chả tốt lành gì hơn đâu.

” Cô vẫn luôn cảm thấy đôi Kha Manh Thẩm Hàn Lạc không bình thường.

“Cô…” Kha Manh bị chọc giận, tuy nhiên đã kịp phản ứng lại, tiếp đó lại có chút đáng thương nhìn về phía Tưởng Vũ: “Tiểu Vũ à cổ bắt nạt tui…”

Kỳ Thanh trực tiếp làm lơ, bởi vì cậu ta cảm thấy đồng nghiệp của mình thật sự quá mất mặt, lại đi học trò làm nũng của mấy cô gái nhà người ta.

Tưởng Vũ bị điểm danh chỉ có thể vỗ trán, nổi mấy sợi gân xanh an ủi nói: “Không sao không sao, chèo về tới cục cô lúc pha trà cho cổ bỏ chút gia vị là được.



“Tôi muốn cô ta cay chết luôn.

” Kha Manh tức giận nói.

Tưởng Vũ gật đầu: “Được, chúng ta bỏ nhiều tương ớt tí, không đủ thì bỏ mù tạt vào cũng được.



“Phụt—“ cuộc nói chuyện của người làm Kỳ Thanh đứng bên cạnh nhìn không được cười ra tiếng: “Xin lỗi hai người tiếp tục đi, tiếp tục…”

Kha Manh ra vẻ hiểu biết gật đầu hỏi tiếp: “Tiểu Vũ ớt Triều Thiên lần trước xài còn không?”

“Còn đó, cô muốn dùng thì tôi tìm cho cô, tuy nhiên sếp nói thứ kia hơi quý dùng ít chút.

” Nói xong nhìn về phía Thẩm Hàn Lạc.

Thẩm Hàn Lạc hiểu ý: “Mấy người bỏ 30 tệ ra thì cái kia cứ cầm đi đi!”

“Anh cũng biết chiếu cố gia đình quá ha.

” Doãn Tỉ Nguyệt mỉm cười khi nghe xong.

“Điều đó là cần thiết.

” Thẩm Hàn Lạc không có tí khiêm tốn nào thừa nhận.

“Làm ơn đi, sếp anh đừng có keo kiệt như vậy được không?” Kha Manh kêu to rất không đồng ý với quan điểm trên.

Kỳ Thanh kìm lòng không được gõ một cái lên đầu cổ: “Chuyện vợ chồng hai người bọn họ cô phản đối cái gì!”

“Ưm hừm…” Tưởng Vũ hắng giọng nói: “Chúng ta hiện tại hình như không thích hợp để bàn việc nhà cho lắm…”

Bị Tưởng Vũ nhắc nhở mọi người mới phản ứng lại bọn họ tới đây là để làm công chuyện.

Nhìn mấy người trước mắt kẻ xướng người họa đáp lời lẫn nhau, Tiếu Mịch Cầm đột nhiên hơi lo cho hiệu suất phá ứng của tổ bọn họ.

Tuy nhiên cô cũng tự hỏi đã bao lâu đã không vui vẻ được như vậy rồi, có thể lớn tiếng mà tươi cười.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nét mặt của Tiếu Mịch Cầm lại trở nên đau thương.

Nhớ tới trước đây cô cũng như mọi người sợ trời tối ở bên ngoài, nhưng hiện tại cô đã quen với việc bị bóng đêm bao trùm toàn thân, để cả người hoàn toàn dung nhập với bóng đêm.