“Không…không có gì.”

Sau khi ra khỏi thang máy, cảnh tượng bên ngoài cánh cổng sắt thật kinh hoàng, khắp nơi là những Zombie cháy thành than.

Zombies chỉ có thể thực sự bị giết nếu chúng bị đốt cháy hoặc ăn mòn.

Chính vì vậy mấy lần họ đến bao vây thành phố thì có tôi là một mình đứng bên ngoài, chực chờ chạy bất cứ lúc nào.

Những Zombie trong tòa nhà dường như nghe mùi con người, tiếng bước chân nối tiếp nhau.

Cửa sắt chen chúc xác chết.

Tôi vùng lên để đẩy cái xác ra. Zombie phía sau cũng tới, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Cánh cửa sắt cuối cùng cũng được tôi mở ra.

Văn Thừa đẩy tất cả các mảnh vỡ xuống để chặn zombie, sau đó ắn súng ngăn chung lại.

Nhưng rồi đạn nhanh hết, anh ta ném cho tôi chìa khóa xe.

“Em lái xe ra cửa trước chờ anh.”

Nhận được một củ khoai tây nóng hổi như này, ​​tôi sững người nói: “Nhưng em không có bằng lái xe”.

Anh ta hít một hơi thật sâu, cười dịu dàng: “Bây giờ em có thấy một xã hội được cai trị bởi luật pháp không?”

Anh ta dựa vào một chiếc bàn, nơi chứa đầy đồ lặt vặt mà anh vừa mang theo để chống lại lũ Zombie.

Tôi bước tới để giúp anh ta cầm chân lũ Zombie, nhưng chúng đã bò qua.

“Em cứ đi trước đi, anh tới sau.”

“Nhớ mở cửa cho anh.”

Tôi bật cười.

Quả nhiên, anh ta liếc tôi một cái, không nói lời nào, lập tức xoay người bước đến vị trí xe việt dã.

Không hiểu vì sao nhưng ngay khoảnh khắc đó tôi như hững một nhịp.

Một con Zombie lật tung các mảnh vỡ và đáp xuống dưới chân tôi.

Nhưng nó không có hứng thú với tôi.

Nó lao thẳng đến vị trí của Văn Thừa.

Tôi nắm lấy đùi nó không cho nó đi, Văn Thừa may mắn lên được xe.

Không được làm tổn thương anh ta.

Tôi thở ra.

Nhưng lũ Zombie không bỏ cuộc, chúng muốn leo lên.

Xét thấy lũ Zombie ngày càng đến gần.

Tôi vội vàng leo lên bàn, đập những mảnh vỡ vào đám Zombie nóng lòng kia.

Một tiếng nổ lớn đã phá vỡ thế bế tắc.

Văn Thừa lái việt dã rịn ga bốc đầu lũ zombie.

Chết tiệt, cũng may là tôi đã nhảy đủ cao, nếu không não lũ zombie bắn tung tóe lên váy tôi mất.

“Đừng sợ, mau lên xe.” Văn Thừa mở cửa lái xe, đưa tay ra hiệu với tôi.

Tôi nhảy xuống, nắm lấy tay anh ta.

Văn Thừa một tay cầm vô lăng, tôi lon ton chạy sau, sau dó liền bị anh ta kéo vào vòng tay.

Anh ta đóng cửa thật nhanh không cho Zombie vào, rồi lao ra khỏi cổng.

Lúc ngồi yên xuống ghế phụ, tôi hỏi anh ta: “Không phải nói lát nữa em đi tìm anh sao?”

“Không phải em cũng nói sợ đau sao?” Anh ta đánh mạnh tay lái để tránh Zombie trên đường.

Sau đó nhẹ nói: “Vừa rồi bị một cái ghế đập vào đầu, em không thấy đau sao?”

Tôi ôm mặt trêu chọc anh ta: “Vậy anh có cảm thấy có lỗi với em không?”

“Ừ.” Anh ta vẫn vô cảm.

Đang tán tỉnh mà chàng này cứ thích đập thẳng tôi thế này là sao…

Sau khi quay về lại căn cứ, Mễ Nặc và những người khác cũng đã quay trở lại.

Tôi xé ổ bánh mì nhìn họ: “Bây giờ sao mấy anh không đi nằm vùng lũ zombie nữa?”

Mễ Nặc cũng đang ăn bánh mì, trả lời một cách mơ hồ “Bắt em cũng bắt được rồi, tụi anh tới đó làm gì nữa?”

“Cho nên ngay từ đầu mọi người đã muốn có được em.”

Những người khác bày vẻ nghiêm túc hơn, chỉ có Mễ Nặc là nhiều chuyện.

“Ừm, thật ra lúc lão đại vừa nhìn thấy em, anh ấy đã bảo chưa bao giờ thấy một con Zombie nào lại tham sống sợ chết như vậy.”

Tôi vỗ vỗ đùi: “Hèn chi, em cứ tự hỏi sao ảnh cứ nhìn em hoài.”

Mỗi lần vây thành cùng đám Zombie, về cơ bản tôi đều tránh được những Zombie bị hạ gục.

Văn Thừa đang trao đổi dữ liệu với nhà nghiên cứu, báo cáo xét nghiệm máu của tôi được đưa ra.

Anh ta mặc một chiếc quần tây và một chiếc áo sơ mi đen.

Chiếc áo sơ mi tôn lên những đường nét khỏe khoắn của anh ta một cách độc đáo, hơn nữa …

Tôi xoa xoa cằm, lẩm bẩm: “Đích thị là cái rắm* chuẩn gu em.”

“Đúng đó đúng đó! Anh đã bảo cái mông* của Anh Thừa vểnh lắm mà!”

*Nữ chính dùng từ 屁-pì-rắm để tỏ ý anh này chuẩn gu mẻ, còn má Mễ Nặc lại hiểu sang khen cái mông-屁股-pìgu

“Em nói nhỏ vậy mà anh nghe được sao?”

Mễ Nặc ngốc nghếch nhìn tôi: “Tụi mình là Zombie đó đại ca, thính giác tốt hơn người thường.”

Sao mà cứ thấy sai sai vậy nè?

“Em có thấy chủng virus này với tụi mình là tốt hơn không? Em xem, thính giác, khứu giác và khả năng tự phục hồi của tụi mình đều rất tốt. Sự khác biệt giữa những Zombie khác với tụi mình chỉ là chúng đã mất khả năng suy nghĩ.”

Tôi cau mày: “Chủng virus này giống như …”

“Một chủng có lợi.” Giọng nói của Văn Thừa như xuyên thấu, đánh gãy suy nghĩ của tôi.

Anh ấy nhìn tôi: “Trước khi trở thành một zombie, em đã từng đến Ân Tinh Group chưa?”

“Ân Tinh Group là công ty nghiên cứu và phát triển dược phẩm lớn nhất Trung Quốc, chủ yếu sản xuất và phát triển dược phẩm. Chúng tôi tìm thấy virus trong máu của em khác với zombie thông thường. Trong mẫu máu của Mễ Nặc với mấy người bị em cắn cũng có thành phần tương tự như em. Tụi anh gần như có thể xác nhận rằng em có hai loại virus trong cơ thể. ”

“Một là virus zombie, còn lại là gì?”

“Virus Bùa Ngải.”

Cái tên nghe quen quen.

Văn Thừa nhìn tôi, nghiêm nghị nói: “Ngày virus bùng phát, em tới tập đoàn Ân Tinh làm gì?”

Tôi ngượng ngùng nhéo nhéo mặt: “Đi làm thí nghiệm trên người.”

Mọi người ngạc nhiên nhìn tôi.

“Sao thế, làm idol mạng uốn éo các kiểu không kiếm ra tiền được. Lúc đó em chỉ muốn há miệng chờ sung nên đã tự nguyên đi thử nghiệm.” Tôi sờ sờ mũi.

“Như vậy cũng không phải là đang đóng góp cho nền y học loài người sao?”

“Vậy hôm đó xảy ra chuyện gì?” Kỳ Lạc hiếm hoi mở miệng.

Tôi cẩn thận nhớ lại ngày hôm đó.

“Thực ra lúc đầu em không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Ngày đầu tiên trở thành một Zombie, ý thức của em rất mơ hồ, em chỉ luôn cảm thấy đói.”