“Nguồn cung cấp ngày càng khan hiếm, các thành phố tê liệt và các Tổ chức chống zombie trên thế giới cũng biết đã có cơ hội sống sót. Các mẫu máu đã được gửi đến nhiều nơi để nghiên cứu, nhưng vẫn không thể vượt qua giai đoạn quan trọng khó khăn này. ”

“Chúng ta cần đến Ân Tinh Group, nhưng có rất nhiều zombie tập trung ở đó. Nhân lực của chúng ta không đủ, nhưng nếu thành công, chủng virus zombie này có thể bị tiêu diệt.”

“Điều này cũng có nghĩa là nếu không thành công, ngày tàn sẽ đến.”

“Hiện tại, chúng ta chỉ có thể chiến đấu đến chết.”

Trực thăng đáp xuống sân thượng của Ân Tinh Group.

Trước đó, để đề phòng, tôi đã hỏi Văn Thừa rằng anh ấy có muốn biến tất cả mọi người thành những Zombie có lý trí hay không.

Anh từ chối nó: “Nguồn cung cấp ở căn cứ chỉ đủ để nuôi một vài Zombie trong số tụi em, không có chỗ cho những người khác.”

Văn Thừa và tôi bước vào hành lang với một số nhà nghiên cứu cốt lõi.

Tập đoàn Ân Tinh là một tòa nhà rất cao, tổng cộng 18 tầng.

Theo trí nhớ của tôi, công nghệ cốt lõi có thể sẽ được phát triển ngầm. Chỉ có bề ngoài là vẽ ra một công ty sản xuất thuốc hợp pháp.

Có rất nhiều Zombie trong khắp tòa nhà, tất cả đều vô tri vô giác đi trong bóng tối.

Nhưng ngay khi ngửi thấy mùi của con người, bọn chúng ngay lập tức trở nên cảnh giác và lao vào mục tiêu.

Trong tòa nhà chỉ có một thang máy chưa bị hư hại, một nhóm khoảng sáu người, mỗi bước đi của họ đều cẩn thận, vì sợ gây chú ý đến Zombie ở tầng dưới.

Cửa thang máy mở ra, một Zombie lao ra, hai mắt Zombie mờ mịt, da nứt nẻ, thậm chí máu trên quần áo cũng đã khô lại.

Nó dường như đã ở trong đó rất lâu.

Văn Thừa dễ dàng nhanh chóng giải quyết được nó.

Sau khi vào thang máy, tầng hầm không có nút bấm, hệ thống kiểm soát ra vào ở tầng hầm đã bị lỗi ngay từ đầu đợt bùng phát virus zombie, muốn xuống đó phải xuống tầng một.

Theo hình ảnh bản đồ dò nhiệt, tầng một có nhiều Zombie nhất.

Văn Thừa đau đầu đỡ trán.

Bật bộ đàm và giải thích tình hình định hướng chiến lược cho Kỳ Lạc.

“Bây giờ chúng tôi cần phải vào phòng nghiên cứu dưới lòng đất từ ​​tầng một. Các cậu đến đây với bọn tôi, tiện thể dọn dẹp lũ Zombie ở tầng dưới.”

Để nhanh chóng tiến vào Ân Tinh Group, chúng tôi chọn máy bay trực thăng, Mễ Nặc và những người khác là zombie, trực tiếp lái xe sẽ không khiến nhóm zombie đuổi theo.

Chúng tôi nhanh chóng xuống tầng một.

Kỳ Lạc và những người khác đang chiến đấu.

Thân người với đầu la liệt khắp mọi nơi.

Zombie có thể bị thiêu cháy, bị ăn mòn hoặc bị giết bằng cách chặt đầu.

Mễ Nặc vô tình bị Zombie xé mất miếng thịt trên cánh tay.

Cậu ta đổ mồ hôi lạnh, nhưng vết thương cũng đang hồi phục, nhanh hơn những Zombie khác.

Ngay khi lũ Zombie xung quanh ngửi thấy mùi của Văn Thừa và nhóm của anh, chúng quay đầu lao về phía chúng tôi.

Mễ Nặc và những người khác tạo thành một vòng tròn trước mặt chúng tôi, bảo vệ các nhà nghiên cứu ở giữa.

Không phải chiến đấu, chỉ là để Zombie tự cắn nhau.

Chúng tôi nhanh chóng đến lối xuống tầng hầm.

Đã có quân đội hộ tống các nhà nghiên cứu còn lại từ bên ngoài Ân Tinh Group.

Họ cũng mang theo tất cả các thiết bị và vật tư đến.

Kỳ Lạc dẫn quân bắn vào đầu tất cả các Zombie trong đại sảnh tầng một để trì hoãn chúng cản trở.

Các nhà nghiên cứu nhanh chóng hội tụ.

Kỳ Lạc và những người khác phá vỡ vòng cản phía sau.

Văn Thừa và Mễ Nặc đi phía trước để chống lại đám zombie, nhưng không có nhiều zombie trong tầng hầm, vì vậy cũng ít sợ hãi hơn.

Bộ đàm bỗng phát ra âm thanh, là một giọng nói vội vã và đau đớn.

“Đại tá Văn Thừa, khắp nơi đều có zombie náo loạn, vua zombie đã dẫn theo một lượng lớn zombie tấn công thành phố. Chúng ta … chúng ta không đủ nhân lực.”

Văn Thừa đột ngột dừng lại, dừng một giây rồi tiếp tục dẫn chúng tôi đi về phía trước, tôi dường như nghe thấy sự run rẩy yếu ớt trong giọng nói của anh ấy.

“Bây giờ phải làm sao?”

Một giọng gào thét lại vang lên: “Nhiều người đã trở thành Zombie, tôi trốn trong phòng, nhưng … Zombie bên ngoài sắp xông vào rồi.”

Tiếng va chạm lớn từ bộ đàm truyền đến tai mọi người xung quanh, không khí im lặng đến khó tả.

“Đại tá, tôi trốn không được nữa rồi, mau…. Đổ xăng ra đi.” Trong giọng nói của anh ta lộ ra vẻ bất lực.

Tiếng đập cửa, tiếng va chạm và tiếng khóc thảm thiết của người vừa rồi khiến ai nấy cũng phải nhíu mày.

Một số người đã rơi nước mắt, nhưng vẫn tiếp tục bước đi.

Tôi chậm chạp đi tới, cố gắng an ủi Văn Thừa.

Ngay khi ngón tay tôi chạm vào vai anh ấy, tôi giật mình và bước sang trái một bước.

Đến khi phản ứng lại, tôi gượng cười: “Không sao đâu.”

Làm sao có thể ổn được, mắt anh ấy đã đỏ hoe.

Số lượng Zombie ở tầng ba của tầng hầm rất ít, chẳng mấy chốc đã đến phòng nghiên cứu ở phía dưới, nơi những Zombie lần đầu tiên xuất hiện.

Chỗ này được tạo ra nhằm mục đích để các nhà nghiên cứu dễ dàng thoát hiểm nên không bị hư hại, còn bị niêm phong, cửa được thiết kế đặc biệt nên không sợ bị hư hỏng trong thời gian ngắn.

Người có khả năng nhất trong số các nhà nghiên cứu là một phụ nữ tên Lâm Thanh.

“Đại tá Văn Thừa, chúng tôi không tìm thấy thuốc thử virus Bùa Ngải ở đây.” Giọng bà ấy rối ren, không còn bình tĩnh như trước.

Văn Thừa không chút do dự nói: “Nhất định sẽ có, tôi đi tìm.”

Tôi tóm lấy anh: “Có khi em biết nó ở đâu. Hẳn là chỗ mà em đã thực hiện thử nghiệm.”

Tôi mơ hồ nhớ rằng cô y tá đã mang tới chỗ tôi hai lọ thuốc thử.

Có thể là để dự phòng, không biết giwof chỗ đó còn không.

Trên đường trở về để lấy lọ thuốc, càng ngày càng có nhiều Zombie, Mễ Nặc đã rời đi trước để dẫn đám Zombie đi.

Chỉ còn lại tôi với Văn Thừa.

Kỳ Lạc đột nhiên kết nối với Văn Thừa, có rất nhiều tiếng ồn xung quanh anh ta.

“Lão đại, Vua Zombie đã đưa zombie đến đây. Có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong đó. Căn cứ sắp thất thủ. Nhiều người bình thường ở đây bị nhiễm bệnh và trở thành Zombie. Vài người trong tụi em cũng bị thương ở các mức độ khác nhau.”

“Hơn nữa, vua Zombie dường như có máu thù địch với tụi em, em không thể chống lại anh ta nữa.”

Đây thực sự là một tin xấu.

Văn Thừa tăng nhanh tốc độ: “Rất nhiều Zombie sắp tiến vào, chúng ta phải tăng tốc.”

Cuối cùng đã đến phòng thí nghiệm trước đây của tôi.

Một phần thiết bị nằm rải rác trên mặt đất.

Tôi tìm thấy chiếc hộp mà cô y tá đã lấy trước đó, quả thật vẫn còn một lọ thuốc màu xanh lá cây trong đó.

Tôi vui mừng, nhưng khi quay đầu nhìn Văn Thừa, anh ấy lại mang vẻ mặt buồn bã.