Tịch Viêm lấy một tốc độ không thể tin được, tựa như hỏa tiễn nháy mắt trở thành người đứng đầu căn cứ.

Tuy lúc đầu còn một số thành phần phẫn nộ cùng chèn ép, bất quá trải qua quá trình không rõ lắm cuối cùng cũng phải thần phục.

Tịch Viêm cùng Tịch Vũ không biết từ lúc nào lại luôn đi cùng với nhau, mặc dù hôm nào cũng thấy hai người này cãi cọ, đánh đến đánh đi không biết chán.

Mạc Ảnh Quân một tay bế bé con, một tay ôm eo thiếu niên, bất đắc dĩ nhìn trận đấu khẩu của hai người, cặp đôi oan gia phiền phức này.

Bất quá, cũng nhờ hai người này mà hắn có thể hoàn thành được nhiệm vụ, nếu không đoán sai. . . .

"Hệ thống?"

'Ta đây, kí chủ ngươi muốn nói gì?' Bạch hồ thò mặt ra khỏi không gian, chớp mắt nhìn Mạc Ảnh Quân.

Từ lần trước thiếu niên xuất hiện, nó liền thường xuyên chui vào không gian chơi, có kí chủ mà không được đến gần, buồn muốn chết.

"Cho ta xem lại gợi ý nhiệm vụ."

"Tốt."

Một bảng thông báo trong suốt lập tức hiện lên trước mặt Mạc Ảnh Quân. 

[Gợi ý 1: Tố Mạc Hồng Hoang Thuyết Phá Tang Hoàng]

[Gợi ý 2: Dữ Tử Đồng Sinh Nhất Tống Ly Không]

[Gợi ý 3: Vạn Lộ Bách Hữu Tầm La Ma Thành]

Mạc Ảnh Quân sờ sờ cằm, khẽ nhíu mày nhìn bảng thông báo.

Này thật sự là có chút khó khăn, chẳng lẽ hắn phải đến thư viện tìm từ điển để tra từng từ sao?

Nếu không nhầm mà nói, gợi ý đầu tiên hắn hiểu được hai từ 'hồng hoang' và 'tang hoàng' có liên quan đến Tiểu Tang.

Hồng hoang vừa có nghĩa là thuở sơ khai vừa có một nghĩa khác nữa hỗn loạn, tang hoàng. . . . . là tang thi hoàng đi?

Theo gợi ý thứ hai, dữ tử đồng sinh hắn hơi hiểu, đọc qua gần tương tự như câu 'chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão'. Cùng chết cùng sống và nắm tay nhau cho đến già, ý nghĩa cũng tương tự đi? 

Câu cuối có từ 'vạn lộ' tức là ngàn dặm đường, 'tầm' là tìm, vậy 'La Ma thành' là cái gì? Là tên của một thành nào đó sao?

Đúng lúc này, có hai thân ảnh tiến đến gần, không ai khác chính là cặp đôi oan gia mà Mạc Ảnh Quân vừa than phiền.

"Có chuyện gì sao?" Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn hai người.

Tình Vũ tiến lên trước hua hua nắm tay, "Nam thần, ngươi xem tên kiêu ngạo này!"

"Làm sao?"

"Hắn thế nhưng muốn mở rộng địa bàn, lôi kéo các căn cứ khác tạo lập La Ma Thành!"

Mạc Ảnh Quân sửng sốt, qua vài giây mới lấy lại tinh thần nhìn về hướng Tịch Viêm, "La Ma Thành?"

Tịch Viêm nghiêm túc nhìn về phía Mạc Ảnh Quân, "Đúng vậy, ta muốn thành lập một khu an toàn chắc chắn nhất từ trước tới giờ!"

Mạc Ảnh Quân chống cằm nhìn hắn, qua một lúc lâu mới cười khẽ, "Tốt, cố gắng lên."

"Cảm ơn." Tịch Viêm vui vẻ.

Tình Vũ trợn tròn mắt nhìn diễn biến trước mặt, nội tâm loạn lên.

Không phải chứ, nàng vốn dĩ nói chuyện này cho nam thần là muốn nam thần theo phe nàng mà, hắn thế nhưng nói hộ tên kia!

Tầm mắt đảo qua con nhóc đang giận dỗi bên cạnh, Mạc Ảnh Quân buồn cười lắc đầu, khẽ mở miệng, "Tiểu Vũ, không nên giận dỗi, ngươi muốn giúp đỡ hắn, biết sao?"

". . . . Biết." Tình Vũ rầm rì đáp lại một tiếng, có chút không tình nguyện bĩu môi.

Nàng biết nam thần không nói sai, tên kia có thể có dũng khí như vậy là rất tốt, chính là nàng có chút không được tự nhiên mà thôi.

Đợi hai người đi, Mạc Ảnh Quân mới lười biếng đứng lên ôm bé con vào phòng ngủ, thiếu niên ngoan ngoãn đi theo sau.

Hắn không tưởng được nhiệm vụ tưởng chừng như khó nhưng lại nhanh chóng hoàn thành thế này.

Gợi ý 1 hắn nghĩ có đến 90% chính là Tiểu Tang, gợi ý 3 chuẩn xác là Tịch Viêm không sai lầm được.

Mà xen lẫn giữa hai người này, hơn nữa dữ tử đồng sinh cùng chung hiểm nguy cũng chỉ có mỗi Tình Vũ, bé con là hệ thống nói với hắn là không tính rồi. Vậy chắc chắn là Tình Vũ rồi!

"Hệ thống." Mạc Ảnh Quân trầm giọng lên tiếng.

Một con bạch hồ xuất hiện trước mặt thanh niên, đoàn lông xù tiến lên cọ cọ chân Mạc Ảnh Quân mấy cái mới lười biếng đáp lại, "Kí chủ, ngươi gọi ta có gì không?"

Khóe miệng Mạc Ảnh Quân khẽ cong lên, "Ta tìm được đáp án nhiệm vụ rồi."

"Thật sao?" Hai tai bạch hồ dựng đứng, cặp mắt tỏa sáng, "Kí chủ, là gì vậy?"

"Gợi ý 1 là Tiểu Tang, 2 là Tình Vũ, 3 là Tịch Viêm."

Bạch hồ giật mình nhìn thanh niên, "Kí chủ, ngươi chắc chắn chứ?"

"Ta chắc." Mạc Ảnh Quân khẽ gật đầu.

"Vậy được rồi, để ta đưa đáp án của ngươi lên tổng hệ thống."

Qua một lát, âm thanh máy móc vang lên bên tai Mạc Ảnh Quân.

'Ting, nhiệm vụ đặc thù [Mạt thế chi thủ hộ] hoàn thành, thưởng cho thiên tiên công pháp Bách Hải Tinh Thần.'

Mạc Ảnh Quân nghe xong ngay lập tức lấy công pháp Bách Hải Tinh Thần ra xem.

Thật không hổ là thiên tiên công pháp, toàn thân cuốn sách mang một màu đen huyền bí, thế nhưng lại có vài đường vân vàng xen kẽ tạo nên cảm giác ma mị, chính giữa ghi bốn chữ Bách Hải Tinh Thần tràn ngập khí thế.

Chính là khi Mạc Ảnh Quân mở cuốn sách ra thì bên trong lại không có bất cứ một chữ nào.

"Sao lại thế?" Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày nhìn nó, tay lật sách từ trang đầu đến trang cuối vẫn không tìm thấy được chữ nào.

Gấp quyển sách lại, bốn chữ Bách Hải Tinh Thần tràn ngập khí thế vẫn tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, vừa huyền bí lại không mất phần hấp dẫn.

Mạc Ảnh Quân nhìn chằm chằm cuốn sách một lúc lâu, bỗng nhiên nhắm hai mắt lại điều động tinh thần lực.

Quả nhiên như hắn nghĩ, thiên tiên công pháp không phải ai cũng có thể động vào, phần hướng dẫn lúc trước cũng đã ghi người có tinh thần SS trở lên mới có thể học, hóa ra cần phải đưa tinh thần lực vào trong quyển công pháp mới nhìn được chữ của nó!

Bất quá, hắn cảm giác như bản thân cũng không phải đang đọc, càng giống như là nó trực tiếp lưu giữ vào trong linh hồn, hạ khắc ấn ở đấy.

Không biết trôi qua bao lâu, Mạc Ảnh Quân mở mắt ra liền nhìn thấy hai khuôn mặt đầy vẻ lo lắng nhìn mình, hắn khẽ cười một cái, "Đừng lo."

Tiểu Tang nhíu mày, rối rắm nghiêng đầu, "A?"

Bé con cũng học theo nghiêng đầu chớp mắt, nghi hoặc nhìn thanh niên.

Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn hai người biểu cảm tương đồng, vừa có chút buồn cười lại vừa cảm động.

Nhìn lại trong tay hắn đã không còn cuốn công pháp nữa, sau khi hắn tiếp thu hết chữ viết trong đó, công pháp đã hoàn toàn biến mất.

Đồng thời, tinh thần lực của hắn cũng từ SS tăng thành SS+, nếu muốn biến thành SSS phải luyện thành thạo những thứ trong công pháp đã, hắn đây mới chỉ biết sơ sơ mà thôi.



Mạc Ảnh Quân nhìn về phía hai người trước mắt, mở miệng định nói gì đó, trước mắt đột nhiên đen lại.