Không có!
A Kiều nằm trên giường, buồn rầu thở dài.
Thị nữ tượng gốm một người quỳ gối trước giường bưng hoa quả lên, một người cầm dĩa cắm một miếng đưa tới tận miệng A Kiều.
Cô nhai mấy cái lại thở dài một tiếng: “Ai.”
Sở Phục cầm máy tính bảng lên, đưa tới trước mặt A Kiều: “Nương nương có muốn xem phim không?”
“Không có tâm trạng.” Cô nhổ vỏ quả ra, khi nãy anh vừa mới gửi tin nhắn cho cô, đón được mẹ anh xong thì đến một cái tin cũng không có.
Người xấu! Còn nói sẽ đến ăn cơm với cô!
Sở Phục không thể tới gần A Kiều, đành đứng ở mép giường bên cạnh cô, thấy cô phiền não bèn nói: “Nương nương đừng lo, hắn không giấu được bao lâu đâu.”
Hạng Vân Độc có muốn giấu cũng không giấu nổi, anh có dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ cũng chẳng có tác dụng gì, góc nào Sở Phục cũng để ít đồ của A Kiều lại, mẹ anh vừa nhìn thấy sẽ biết ngay từng có một cô gái ở lại trong căn nhà này.
Trên mắc áo có quần lót chưa cất, trong máy giặt có một chiếc áo ngủ quên chưa phơi, trong tủ lạnh có một mới pudding dâu tây và kẹo mút, trong phòng tắm còn để lại một chiếc bàn chải đánh răng nhỏ màu hồng phấn.
Sở Phục xem giờ giấc, hiện giờ hẳn là bị phát hiện rồi.
Giọng điệu nàng ta ôn hòa: “Nương nương muốn ăn gì ạ?”
A Kiều rúc đầu vào trong chăn, giả vờ như mình không muốn ăn cơm, thiếu nữ trong phim truyền hình lúc khó chịu đều không chịu ăn cơm, giả vờ một lúc cô lại thò đầu ra: “Ăn lẩu cay đi.”
Sở Phục cúi đầu đáp: “Vâng, ta sẽ đi làm ngay.”
Trong khi đó, Hạng Vân Độc đang giải thích với bà Bạch Mỹ Lan về cái quần nhỏ kia.
Sau khi dọn dẹp hết tất cả đồ đạc, anh đã kiểm tra toàn diện một lần, tuyệt đối không thể để sót bất cứ thứ gì, hơn nữa sơ hở rõ ràng như thế này, chắc chắn là có người cố ý để lại.
Bà Bạch Mỹ Lan nuôi con trai lớn đến nhường này, từ trước đến này vẫn chưa chứng kiến điệu bộ nói không nên lời của nó bao giờ: “Con nói đi, mẹ nghe.”

Hạng Vân Độc đứng dậy, đi ra ban công, lấy quần lót xuống, vo thành một cục nhét vào túi quần.
Bà Bạch Mỹ Lan cười ngoác cả miệng, con trai lớn rồi, phải giữ mặt mũi cho nó, bà bỏ qua vấn đề này: “Thế khi nào đưa về đâu cho mẹ xem mặt nào? Có phải là cô chị cậu bạn cùng trường kia của con không?”

Vừa mới hỏi xong, tự bà lại lắc đầu: “Chắc chắn là không phải rồi.”
Hạng Vân Độc lại tò mò ngược lại: “Sao mẹ biết là không phải?”
Bà Bạch Mỹ Lan biết Khương Mật.

Lúc gọi điện thoại, bà đã nghe con trai kể một lần, bảo đang tiếp xúc, lúc đó bà Bạch Mỹ Lan đã hỏi Hạng Vân Độc có thích người ta không.
Hạng Vân Độc suy nghĩ một lát rồi mới nói vẫn chưa tới bước thích.
“Mẹ sẽ không nhìn lầm đâu, con trai mẹ thì có gì mẹ không biết chứ, nếu như con mà thích cô ấy thì từ lần gặp đầu tiên đã thích rồi.” Lúc đó bà Bạch Mỹ Lan vừa nghe xong đã biết hai người sẽ không đi đến đâu, tính cách của con trai bà từ nhỏ đã rất rõ ràng, thích chính là thích, không thích thì dù có tiếp tục tiếp xúc cũng không có tác dụng gì.
Hạng Vân Độc hơi kinh ngạc, anh nghĩ đến chuyện mình bao giờ cũng bao dung cho A Kiều, hóa ra là ngay từ đầu đã thích cô rồi.
Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa.
Bà Bạch Mỹ Lan càng nhìn càng thích: “Vui đến thế à, mẹ không phải người cổ hủ, hai đứa đã ở chung rồi thì đăng ký kết hôn luôn đi, để mẹ đi xem Hoàng Lịch.”
Nói xong bà lôi di động ra, mở app, tra trên Hoàng Lịch xem gần đây có ngày nào phù hợp với việc gả cưới hay không.
“Mẹ, gấp quá.”
Bà Bạch Mỹ Lan chọn được mấy ngày lành, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cứ phải có ngày sinh và bát tự để tìm đại sư tính toán, chọn một ngày tốt cho cả hai người đế làm lễ cưới.
“Gấp cái gì, hết năm con 30 rồi đấy!” Mở miệng bà đã cho con trai thêm một tuổi.
Khi nãy bà vừa mới hớn ha hớn hở, giờ lại đổi sang bộ mặt khác, trêu chọc con trai: “Sao mà con không nói sớm một chút chứ hả! Con mà nói sớm một chút thì giờ nhà cũng có nhà mới, xe cũng đổi xe mới, chỉ cần chờ con dâu mẹ vào cửa thôi đấy!”
Bà Bạch Mỹ Lan lập tức liên lạc cho các chị em, hỏi xem có khu nhà nào có nhà mới không, một tin nhắn WeChat vừa được gửi đi, di động đã rung lên bần bật, bà gửi tin nhắn giọng nói: “Đúng rồi đấy, con tớ có bạn gái rồi, thấy bảo tốt lắm.”
Tay bận miệng cũng bận, bà lại hỏi Hạng Vân Độc: “Có ảnh không? Gửi cho mẹ, mẹ xem nào.”
Mấy lần Hạng Vân Độc định lên tiếng nhưng lần nào cũng bị đám chị em của bà Bạch Mỹ Lan cắt ngang, lúc thì đề cử nhà ở Giang Cảnh, lúc lại đề cử chỗ tổ chức hôn lễ, cả đám người này, có con ai mà chưa lập gia đình chứ, cũng chỉ còn có con trai bà Bạch Mỹ Lan thôi.
Trước đấy còn hao tâm tổn trí đi tìm các cô gái chưa lập gia đình để chuẩn bị cho con trai bà đi xem mắt, giờ vừa nghe nói đã có đối tượng, họ lập tức chuyển sang lo lắng chuyện hôn lễ.
“Nhanh lên!” Bà Bạch Mỹ Lan vội vã đòi ảnh chụp.

Hạng Vân Độc mở di động ra tìm kiếm, bị bà Bạch Mỹ Lan giật luôn, đó là tấm ảnh anh chụp cho cô trên cầu đá, trước khi rời Ngô Trấn.
Những tia nắng ban mai nhàn nhạt tỏa ra từ giữa những ngọn núi, A Kiều đứng trên cầu, phía sau dường như là một khoảng mây mù, mỉm cười với ống kính.
Bà Bạch Mỹ Lan trợn trừng mắt: “Đẹp đến thế này cơ à!”
Cái loại ảnh du lịch này mà cũng có thể chụp đẹp, còn là cái kỹ thuật nhiếp ảnh của con trai mình nữa chứ, thế thì người thật không biết đẹp đến mức nào.

Lần này bà Bạch Mỹ Lan có mặt mũi rồi, mau chóng gửi ảnh lên cho các chị em trong group xem.
Một người chơi thân với bà bảo: “Đây là kiểu tiên nữ nhỏ mà trên mạng nói đến đây mà! Chị Bạch à, con trai chị không tìm thì thôi, vừa tìm đã tìm được người đẹp thế này rồi.”
Lòng hư vinh của Bạch Mỹ Lan được thỏa mãn, liếc nhìn con trai mình, lợn nhà mũi dũi trúng cây cải trắng tốt đẹp nhà người ta rồi.
Bà bận rộn lắm cơ mà vẫn bớt chút thời gian hỏi con trai: “Con đã gặp cha mẹ cô ấy chưa đấy?”
Thoạt nhìn tuổi cũng hơi nhỏ, kết hôn ngay thì không biết cha mẹ người ta có đồng ý hay không.
“Cha mẹ cô ấy đều không còn nữa.”
Bà Bạch Mỹ Lan hơi ngập ngừng: “À, thế trong nhà cô ấy còn có ai nữa không?”
“Không còn ai nữa.”
Nhà không còn ai nữa cũng chẳng sao, người tốt là được, cùng lắm thì bà vất vả một chút, xử lý giúp hai đứa, dù sao cũng là con cái mình, bà Bạch Mỹ Lan hỏi tiếp: “Thế hai đứa quen biết nhau thế nào?”
“Quen biết lúc phá án ạ, cô ấy cung cấp manh mối mấu chốt.” Câu này không phải nói dối, đúng là A Kiều đã cung cấp manh mối mấu chốt trong vụ án của Hàn Cương thật.
Nhiều năm như vậy rồi, bà Bạch Mỹ Lan chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất, đó chính là chỉ có một thằng tiểu tử thối, không thể sinh được một đứa con gái thơm tho nào, bà vừa nghe thấy bảo nhà A Kiều chẳng còn ai, nhất định là dọn ra ngoài cô đơn một mình, mà nghiêm mặt: “Thế mà con lại còn để người ta chuyển ra ngoài à?”
Không biết suy xét, nhất định là đã làm tổn thương người ta rồi, mau mau đi dỗ, dỗ người ta về đây!
Nói xong bà đứng dậy, lao ra phòng khách kêu lên: “Lão Trần! Anh mau đặt khách sạn, em muốn mời con dâu ăn cơm.”
Nói xong bà lại hấp tấp quay về phòng, mở ngay valise ra, cả nửa valise đều là quà tặng bà đã chuẩn bị sẵn.

Có nước hoa, có mỹ phẩm, còn có cả một chiếc túi xách màu đỏ mới ra.

Năm mới mà, cầm cái túi đỏ nhìn có không khí phải biết, bà túm lấy Hạng Vân Độc: “Con xem, cô bé sẽ thích cái nào nhỉ?”
Tất cả những thứ này đều chuẩn bị cho sự nghiệp xem mắt của Hạng Vân Độc, trong bảy cô gái thể nào chẳng có một hai cô sẽ có lần gặp thứ hai.

Sắp Tết đến nơi rồi, thể nào chẳng phải tặng quà, ban đầu thì tặng nước hoa mỹ phẩm, xác định quan hệ rồi thì tặng túi xách.
Hạng Vân Độc không biết nhãn hiệu nào là nhãn hiệu nào, nhưng cái túi này là nhãn hiệu A Kiều hay dùng.

Anh lấy chiếc túi xách ra, bà Bạch Mỹ Lan vỗ vỗ con trai: “Đúng là tinh mắt, bộ sưu tập thu đông mới nhất đấy.

trước khi về mẹ cố tình chọn mua, con mau thay quần áo đi, chuẩn bị đi đón người ta.”
Hạng Vân Độc lại nhìn sang một loạt nước hoa nam: “Cái này là cái gì? Cũng để đem tặng à?”
Đây là đồ bà Bạch Mỹ Lan bổ sung tại chỗ trên máy bay, bà đã chuẩn bị tinh thần phải tặng quà cho con rể, nam nữ gì chẳng thế, rót chén nước không thể chén đầy chén vơi được.
Bà lấy một đống hộp ra, nhét vào tay Hạng Vân Độc, câm nín không nói chuyện con rể: “Đây là quà mẹ tặng con.”
Hạng Vân Độc còn chưa nói vấn đề mấu chốt ra, bà Bạch Mỹ Lan đã đẩy con trai ra ngoài: “Con đi gọi điện, mau chóng liên lạc cho người ta tí đi.”
Cách một cánh cửa, Hạng Vân Độc cuối cùng cũng có cơ hội nói cho bà Bạch Mỹ Lan: “Mẹ, cô ấy vẫn đang đi học.”
Bà Bạch Mỹ Lan căn bản không nghiêm túc lắng nghe, ừ bừa mấy tiếng, vẫn nghĩ là bạn gái của con trai còn là sinh viên.
Hạng Vân Độc vốn đang định từ từ rồi nói, ai ngờ lại bị một cái quần lót bán đứng, anh gọi điện cho A Kiều: “Bị mẹ anh phát hiện rồi, mẹ anh muốn gặp em, anh qua đón em.”
A Kiều lăn trên giường giả vờ mệt mỏi, lăn lóc ngồi dậy, tắm rửa gội đầu sấy tóc, thị nữ tượng gốm giúp cô thay hết bộ đồ này đến bộ đồ khác.
Tất cả đều là kiểu thục nữ trên tạp chí, A Kiều mặc váy liền trong bộ sưu tập mới ra mùa thu năm nay, hơi mỏng, thiết kế váy toàn đi theo phong cách kinh điển, thiết kế một cái eo nhỏ nhấn ở vòng eo, bên ngoài kết hợp với áo dệt kim ngắn hở cổ cùng họ màu, giá cả vừa phải nhưng nhìn rất sang.
Đó là đồ A Kiều lấy từ trên người người mẫu xuống, kể cả một chuỗi vòng cổ ngọc trai.
Mặc cả bộ lên người, thoạt nhìn lớn hơn ba bốn tuổi.
Lúc Hạng Vân Độc tới đón cô thì đã thấy tóc cô cũng đã uốn, còn trang điểm nhẹ, áo khoác hở cổ khoác lên vai, xách một chiếc túi nhỏ, muốn bao nhiêu thục nữ thì có bấy nhiêu thục nữ.

A Kiều tươi cười: “Thế nào?”
Hạng Vân Độc đi tới, ghé sát vào cô: “Xinh đẹp lắm.”
Ba chữ đã khuấy động cả tâm hồn, Hạng Vân Độc lại chủ động hôn cô lần nữa, nhẹ nhàng hôn nhẹ một cái, bộc bạch tiếng lòng: “Có thể là anh, từ lúc mới gặp em, đã thích em rồi.”
Anh không phải là người dễ gần nhưng từ ngày đầu tiên gặp A Kiều đã đưa cô về nhà.
Tự nhiên A Kiều lại được tỏ tình, mặt cũng đỏ, mắt cũng đỏ, khịt khịt mũi cảm động muốn khóc.
Giữa hai người, người liên tục tỏ tình chính là A Kiều, cuối cùng cũng đến phiên Hạng Vân Độc: “Những chuyện anh đồng ý với em anh đều sẽ làm được, em đừng lo lắng.”
Đừng có lén giấu quần lót.
A Kiều vẫn còn chưa biết mình bị hiểu lầm, mãi đến khi Hạng Vân Độc lấy miếng tam giác nho nhỏ kia từ trong túi quần ra, cô vẫn chớp chớp mắt nhìn.
Lòng bàn tay Hạng Vân Độc ướt nóng, đây chính là trở ngại cuối cùng giữa hai người buổi tối hôm đó, thứ bảo vệ lý trí của anh nhưng lại liên tục đốt cháy tình cảm.
Anh móc ngón tay vào chiếc quần ren: “Cái này, để quên ở ban công, bị mẹ anh nhìn thấy.”
Bà hình như còn rất vui.

Từ khi bà Bạch Mỹ Lan ra nước ngoài, Hạng Vân Độc cũng không hiểu nổi bà cho rõ ràng nữa.
A Kiều ăn mặc thục nữ như thế này, cô tự cho cái vỏ bọc ngụy trang này của mình một trăm điểm, không ngờ một cái quần lót lại bán đứng cô, cô lập tức ngã ra đằng sau, lăn lên giường giả khóc hu hu: “Làm sao bây giờ, mẹ anh sẽ không ghét em chứ?”
Hạng Vân Độc hơi kinh ngạc, anh còn tưởng là A Kiều là cô bé tâm cơ, nếu không phải cô, đó chính là Sở Phục.
Anh quay đầu nhìn lại, Sở Phục đang mỉm cười, cực kỳ tao nhã hành lễ với anh, sau đó bay ra ngoài.

Trước khi bay ra ngoài, nàng ta còn nhìn về phía A Kiều trên giường, ý bảo Hạng Vân Độc an ủi cho tốt.
Hôn đến tê cả lưỡi, tâm trạng của cô bé Kiều cuối cùng mới tốt hơn một chút, đi gặp mẹ chồng tương lai với Hạng Vân Độc.
Bà Bạch Mỹ Lan đợi cả buổi, cuối cùng cũng đợi được xe của con trai.

Cửa xe mở ra, A Kiều bước từ trên xe xuống, bà Bạch Mỹ Lan nhìn một lượt từ đầu đến chân cô, há hốc miệng, đẩy nhẹ chồng mình một cái: “Lão Trần ơi, thế này là con trai em dũi được một cây cải bằng phỉ thúy rồi.”.