Gặp chứ!
Mắt bà Bạch Mỹ Lan sáng bừng lên, bà nghe nói bạn gái của con trai từ nhỏ đã không cha không mẹ, còn tưởng là một cây cải đắng, bà còn đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Nói cho cùng xem ảnh cũng chỉ có thể nhìn ra được có xinh đẹp hay không, có khí chất hay không, tính cách có tốt hay không thì phải gặp người thật.
Bà Bạch Mỹ Lan thích những cô gái có tính cách thoải mái phóng khoáng, những đối tượng xem mắt mà bà chọn cho con trai cũng là kiểu mặt tròn mắt to, vừa nhìn đã thấy sang sảng.
Lúc tới bà còn lẩm bẩm cả trăm lần trong lòng, con trai thích là được, bà nhất định không bắt bẻ.
Cuối cùng A Kiều vừa xuất hiện, khí chất thế này, ăn mặc thế này, Bạch Mỹ Lan nhìn con dâu tương lai, lại nhìn sang con trai mình, cái áo khoác da này hình như được mua từ thời mới vào đại học.
Tự dưng lại thành ra phong cách phục cổ phổ biến hiện giờ.
Bà Bạch Mỹ Lan có cảm giác như thể con lợn nuôi trong ngôi nhà nhỏ của mình dụi trúng vào cây cải phỉ thúy trồng trong biệt thự nhà người khác, tự nhiên có cảm giác tự hào.
Đang nghĩ phải chào hỏi thế nào cho tốt, bà đã nhìn thấy con trai mình xách trong tay một chiếc thùng ngâm chân chạy bằng điện, bà Bạch Mỹ Lan âm thầm gật đầu, cô gái này, nhìn thì còn trẻ, nhưng biết cách sống đấy.
Bà liền kéo tay A Kiều: “Kiều Kiều đúng không, đừng gọi cô, người một nhà cả, gọi là mẹ.”
“Mẹ, mẹ thế này cũng…”
Lúc tới đây, Hạng Vân Độc đã liên tục chuẩn bị tâm lý cho A Kiều.

Lúc ở trên xe, anh nói tương đối uyển chuyển, nói mẹ mình rất nhiệt tình, bảo A Kiều đừng xa cách quá.
Không ngờ A Kiều hoàn toàn không có khoảng cách gì, cô tươi cười, đồng ý luôn: “Con chào mẹ.”

Bà Bạch Mỹ Lan dạt dào đắc ý, lườm con trai một cái, kéo tay A Kiều đi vào bàn, Hạng Vân Độc cầm chậu ngâm chân, đi với chú Trần ở phía sau.
Trần Tùng Lương bật cười: “Chả mấy khi mẹ con vui như vậy, cả năm nay ở nhà bà ấy nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần.”
Đối với người cha dượng này, Hạng Vân Độc vẫn cực kỳ cảm kích và tôn trọng, Trần Tùng Lương đã lên tiếng, anh cũng không nói gì nữa, Trần Tùng Lương nói tiếp: “Hai nhà chúng ta cũng lâu lắm chưa gặp nhau, con càng lớn càng giống bố con.”
Thực ra từ lâu Hạng Vân Độc đã không còn nhớ rõ bố mình trông như thế nào nữa, lúc ấy anh còn nhỏ quá, nhưng trong nhà có bày ảnh bố, anh biết đây là lời khách sáo thôi.
Trần Tùng Lương thấy anh không tin, lại cười: “Vẻ ngoài là thứ yếu thôi, cái sức lực này của con đúng là giống hệt bố con.”
Ở đằng trước, bà Bạch Mỹ Lan và A Kiều đã bàn bạc đến chuyện mua nhà mới ở đâu, tiệc cưới là kiểu Trung hay kiểu Tây thì hơn: “Hôn lễ kiểu Tây đẹp thì đẹp, nhưng mấy năm nay hôn lễ kiểu Trung thịnh hành, cũng đẹp lắm, con mà mặc bộ đồ cô dâu kia nhất định là rất đẹp.”
Mặt A Kiều đổ bừng, cô rất thích người khác khen cô.

Mẹ của Hạng Vân Độc còn biết khen hơn Hạng Vân Độc nhiều.
Bà Bạch Mỹ Lan càng nhìn càng thích cô bé này, đôi mắt trong trẻo thì tâm hồn cũng đàng hoàng, bụng dạ không lươn lẹo lòng vòng, thoạt nhìn có vẻ rất phóng khoáng, diện mạo thì càng nhìn càng thấy sang, đứng bên cạnh con trai đẹp đôi vô cùng.
Nhân lúc đồ ăn còn chưa được đưa lên, bà đánh tiếng: “Ở bên ngoài làm gì? Cứ về nhà mà ở.”
Bà nói rồi liếc Lão Trần một cái, nói với Hạng Vân Độc: “Mẹ và chú Trần của con đến chỗ chú ấy ở thôi cho hai người các con thoải mái một chút.”
Trần Tùng Lương cũng bảo: “Đúng thế, ở công ty có mấy vụ làm ăn cần xử lý, định ở lại mấy tháng, mẹ con là sợ con ở một mình cô đơn, giờ hai con ở với nhau, thế thì chúng ta không quấy rầy nữa.”
Bà Bạch Mỹ Lan nói xong liền nhìn A Kiều, vỗ nhẹ lên tay cô: “Tiểu tử thối không nói rõ với mẹ, nếu nó mà nói sớm một chút thì đã không phải khiến con chuyển đến chuyển đi rồi.”
Nói xong bà gắp cho A Kiều một miếng ngó sen nhồi gạo nếp, trong miệng A Kiều thấy ngọt, trong lòng cũng ngọt, cô gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Vâng ạ.”

Bà Bạch Mỹ Lan lại càng vui vẻ: “Cơm nước xong xuôi chúng ta về chuyển đi luôn, sắp hết năm tới nơi rồi, sao mà có thể để con một mình ở bên ngoài chứ.”
Cũng chẳng biết cha mẹ con bé qua đời từ khi nào, một cô gái sống một mình, nhất định là sống khổ lắm đây mà.
Bà Bạch Mỹ Lan dùng đũa chọc chọc con trai, truyền thụ bí quyết cho A Kiều: “Nó ấy mà, con đừng nhìn bề ngoài của nó, mặt lạnh tim nóng, nhất định là rất tốt với vợ, sau này nó mà khiến con tức giận, con cứ gọi điện cho mẹ, mẹ giúp con mắng nó.”
Đôi mắt đen láy của A Kiều liếc qua liếc lại, bên trái cô là Hạng Vân Độc, bên phải là mẹ Hạng, Hạng Vân Độc cầm một cái bát sạch, tự gắp thức ăn cho A Kiều, toàn chọn đồ cô thích ăn.
Anh vừa đặt chiếc bát xuống trong tầm tay A Kiều, A Kiều đã nhớ tới bài đăng trên mạng, mẹ chồng ghét nhất là con dâu thân thiết với con trai!
Cô tiện tay bưng bát đồ ăn lên, đặt xuống bên cạnh, trong tầm tay bà Bạch Mỹ Lan.
Cả đời bà Bạch Mỹ Lan cũng chưa được con trai săn sóc như thế bao giờ, trong lòng biết là cho A Kiều, nhưng thấy dáng người cô nho nhỏ, lại còn gầy, phải ăn nhiều một chút mới được.”
“Nó ý à, tật xấu cũng nhiều lắm, chẳng biết giống ai, dù sao thì nhất định không phải là giống mẹ rồi.”
Bà Bạch Mỹ Lan nói một câu đã rũ bỏ hết trách nhiệm: “Trong đám tật xấu đấy tật xấu lớn nhất chính là thích nghiêm túc, nếu nó mà giảng đạo lý với con, con cứ mè nheo với nó, thế là nó sẽ không biết làm gì.”
Chiêu này không cần bà Bạch Mỹ Lan dạy A Kiều cũng biết rồi, cô len lén nhìn sang Hạng Vân Độc.
Mặt Hạng Vân Độc đầy vẻ không biết phải nói gì: “Ăn cơm đi.”
Bà Bạch Mỹ Lan không có con gái, lâng lâng suốt cả bữa cơm, còn chụp selfie với A Kiều, up ảnh lên group cho các chị em cùng xem, cả bữa cơm bận rộn từ đầu đến cuối.
Trần Tùng Lương và Hạng Vân Độc nói chuyện phiếm: “Nghe mẹ con bảo hiện giờ con là đội trưởng ở phân cục rồi hả?”
“Phó đội trưởng ạ, một thời gian nữa con sẽ lên tổng cục với cục trưởng Giang.”

Hạng Vân Độc chẳng có gì phải giấu giếm Trần Tùng Lương, anh nói thật.
Trần Tùng Lương cũng hoàn toàn không kinh ngạc, cũng đến lượt Lão Giang rồi, ông ta gọi thêm hai bát tổ yến cho hai người phụ nữ, mỉm cười nói: “Ừ, Lão Vương cũng đến tuổi, đến lúc rút lui rồi, bận rộn cả đời, cũng phải tới lúc hưởng phúc cùng con cháu.”
Trong mắt ông có chút hoài niệm: “Tính Lão Giang vẫn thế hả? Quá cô độc, chẳng thân thiết với ai cả, trong cả đám chúng ta, ông ấy chỉ thân với bố con, nhiều năm thế rồi mọi người vẫn chưa tụ họp với nhau lần nào, phải tụ tập một lần mới được.”
Trần Tùng Lương từng cùng làm cảnh sát với bố của Hạng Vân Độc, Lão Vương là người lớn tuổi nhất trong đội, có kinh nghiệm nhất, những người năm ấy giờ chỉ còn lại mấy người bọn họ.
Hạng Vân Độc vẫn chưa từng hỏi xem tại sao Trần Tùng Lương lại không làm cảnh sát nữa mà quay sang làm buôn bán.
Chuyện cục trưởng Giang thân với bố anh, đây là lần đầu tiên anh nghe nói, lúc bố qua đời, Hạng Vân Độc còn quá nhỏ, vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.
Cục trưởng Giang tuy là đồng đội cũ của bố anh nhưng trong lúc làm việc, hai người chưa từng lẫn lộn việc công và việc tư.

Ngoại trừ hơi quan tâm anh hơn một chút, Lão Giang vẫn luôn dựa vào năng lực cá nhân để đánh giá anh.
Trần Tùng Lương nói: “Chú còn nhớ lúc chú đi, ông ấy vừa mới kết hôn, hiện giờ thế nào rồi?”
“Con gái của cục trưởng Giang cũng ở phân cục của bọn con, cũng làm nhiệm vụ tuyến đầu, lần này được phân tới phân cục là do có kết quả học tập hạng nhất.”
“Có tương lai, có tương lai, mấy đứa con ai cũng có tương lai, chỉ có hai đứa con trai kia của chú, cả ngày chỉ khiến chú lo lắng.” Trần Tùng Lương nghĩ đến con trai đã thấy đau đầu, ỷ vào nhà mình kiếm được tí tiền mà ăn chơi đàng điếm, ôm người mẫu tóc vàng, mỗi tuần đổi một cô.
Trần Tùng Lương không biết phải làm gì với bọn họ: “Chú nhìn cũng tức mắt lắm chứ, nhưng chẳng còn cách nào, nếu được như con thì tốt rồi, khiến bố con cũng mát mày mát mặt!”
Hai bên đều tán gẫu, bà Bạch Mỹ Lan đã đi đến bước phải tặng quà gặp mặt cho A Kiều, bà lấy chiếc túi xách kia ra, trong túi nặng trĩu cơ man nào là nước hoa son môi.
“Mẹ cũng không biết người trẻ tuổi các con thích cái gì liền mua hết những màu khó mua nhất ở cửa hàng.” Bà càng nhìn A Kiều lại càng thích, sinh con gái thích thật, điều tiếc nuối lớn nhất đời này của bà chính là không thể sinh được con gái.
A Kiều cực kỳ thích mẹ Hạng, thấy vậy cuối cùng cũng yên tâm, không sợ mẹ Hạng ghét cô giống như Vương thái hậu nữa.
A Kiều hơi nheo mắt đưa tay ra, nắm lấy tay Hạng Vân Độc dưới gầm bàn.


Hạng Vân Độc nắm lại tay cô, đã bảo cô không phải lo, cứ coi như mẹ anh không thích cô đi thì anh cũng sẽ không để ý.
Bà Bạch Mỹ Lan liếc qua là biết hai người đang làm gì, chút kỹ xảo này làm sao qua mắt bà được, ai dà, hai đứa thân thiết thế này, nói không chừng sang năm bà có thể bế cháu gái rồi.
Con dâu xinh đẹp thế này, sinh con gái nhất đụng cũng sẽ rất đáng yêu, đến lúc đó khoe mấy cái ảnh trong vòng bạn bè, nhất định sẽ được like nhiều hơn con nhà người ta,
Bà Bạch Mỹ Lan càng nghĩ càng xa, hận không thể lập tức mua nhà đặt khách sạn.

Cuối cùng vẫn cứ là Trần Tùng Lương thấy bà càng nói càng kích động, vỗ vỗ bà, đầy vẻ yêu chiều: “Muộn rồi, chúng ta cũng về nhà nghỉ ngơi thôi, hành lý tôi sẽ cử người đưa về sau.”
“Đúng thế đúng thế, các con cũng phải đi dọn đồ đi, ngày mai mẹ con mình đi làm móng, mẹ đưa con đi gặp các chị em của mẹ.”
“Mẹ, cô ấy còn phải đi học.” Hạng Vân Độc bỏ qua điểm quan trọng, cứ để mẹ anh cho là A Kiều đang học đại học đi.
Bà Bạch Mỹ Lan thất vọng: “Thế cuối tuần đi, cuối tuần mẹ con mình đi với nhau.” Bà muốn đưa A Kiều tới mộ người chồng đã mất, để Lão Hạng cũng được nhìn xem con trai trưởng thành rồi, tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy nữa.
A Kiều mới dọn ra ngoài một đêm đã lại dọn về, cô chỉ huy thị nữ tượng gốm bày hết những đồ đôi đã mua ra, cả nhà đều phải được bày biện thành tổ ấm tình yêu.
Cô nhảy bổ lên lưng Hạng Vân Độc: “Hiện giờ em là bạn gái được mẹ đồng ý nha, về sau sẽ làm vợ anh.”
Cô cười hì một tiếng, tựa vào vai Hạng Vân Độc, kề tai nói nhỏ cho anh, cô và mẹ Hạng đã add WeChat của nhau rồi, mẹ Hạng lưu tên cô là “Tiên nữ nhỏ”.
Hạng Vân Độc đưa tay vỗ nhẹ lên mông cô: “Thế tiên nữ nhỏ nhà họ Hạng có đói không?”
Khi nãy cô ăn cực kỳ từ tốn, chỉ bằng một phần ba sức ăn bình thường, nhỏ nhẹ không dám ăn nhiều, sợ làm mẹ Hạng phát sợ.
“Đói,” A Kiều cười, gối đầu lên vai anh, sao cái gì anh cũng biết thế không biết, cô lẩm bẩm rồi quặp chân lên eo Hạng Vân Độc, “Xuất phát! Chúng ta đi ăn lẩu cay!”.