Hạ Vũ Thiên tiến vào lễ đường, khách khứa đều đã tề tựu đông đủ. Nghênh đón anh là những gương mặt rạng ngời, đâu dễ gì mang những nụ cười chúc phúc giả tạo kia, nét vui mừng xuất hiện trên khuôn mặt đám người này càng xem càng thấy tức cười.

Vệ sĩ do anh và Tần Dụ an bài, không quá nghiêm mật, dù thoạt trông lực lượng cực kỳ hùng hậu.

Tần Dụ đã biết trước kế hoạch lần này, giữa cô và Hạ Vũ Thiên đơn thuần chỉ là quan hệ hợp tác kẻ tung người hứng không hơn. Tần Dụ đã có người trong lòng, Hạ Vũ Thiên cứ thấy anh ta là gai mắt, như lần này vậy, anh ta lại đồng ý cho người đàn ông khác kết hôn với người yêu của mình, dẫu chỉ là một màn kịch, song người bình thường mấy ai chấp nhận nổi… Đương nhiên, diễn xuất của Tần Dụ khá dạn dĩ.

Hạ Vũ Thiên mải nghĩ, đột nhiên nhớ đến Lâm Viễn, nếu Lâm Viễn cùng kẻ nào đó kết hôn… Chỉ tưởng tượng thôi cảm giác bực dọc đã mơ hồ xâm chiếm, Lâm Viễn mà dám lấy người khác, còn khuya anh mới nhắm mắt làm ngơ.

Vậy chính anh thì sao? Trong đầu Hạ Vũ Thiên xuất hiện một nghi vấn… Anh kết hôn, Lâm Viễn sẽ để ý sao? Hạ Vũ Thiên không lừa nổi mình – kẻ khờ cũng nhìn ra, Lâm Viễn chẳng quan tâm! Anh cho tới bây giờ vẫn không chịu thừa nhận, Lâm Viễn chưa bao giờ dành tình cảm cho anh, nhưng chính anh lại đem nhẫn đính ước trao cho cậu ta.

Anh bỗng thấy hơi hối hận, vừa rồi nên giật quách cái bình tro trên cổ Lâm Viễn cho rồi! Khẽ chau mày, làm vậy hình như hơi quá. Chẳng qua Hạ Vũ Thiên nghĩ đi nghĩ lại, trang sức đáng giá của Lâm Viễn chỉ có cái vòng đeo cổ Disney cậu ta mua cho Mao Mao thôi thì phải? Cái vòng vàng rực chi chít hình vịt Donald, chuột Mickey đính cùng mấy cái chuông, Mao Mao đeo vào ra dáng hẳn lên. Nhắc tới mắt nhìn của Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên lắc lắc đầu, thứ cậu ta mua chắc chắn rất thú vị.

Bất tri bất giác giác, Hạ Vũ Thiên ngồi đờ đẫn trên sô pha, trong đầu tràn ngập hình ảnh của người kia.

Lâm Viễn chắc hẳn đang ở với Tống Hy, ngồi trong phòng khách ăn gì đó, xem TV… cũng có khi đã bắt đầu chuẩn bị hành động. Anh không muốn hình dung chuyện sau hôn lễ, Lâm Viễn trước giờ vô tâm là thế, sẽ không ghét riêng ai, kể cả anh, cùng lắm là không thích thôi… Mà như thế, lại làm anh không có cách nào đánh mất hy vọng.

Đang vẩn vơ, chợt ai đó vỗ bả vai Hạ Vũ Thiên, ngước lên, Tần Dụ ngồi xuống bên cạnh cười nói, “Hiếm nha, anh cũng có lúc hồi hộp sao, đừng bận tâm, có phải kết hôn thật đâu, coi như diễn tập đi.”

Hạ Vũ Thiên mỉm cười nhìn Tần Dụ khoác lên mình bộ váy cưới cầu kỳ.

Trầm mặc.

Hồi hộp ư? Anh không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, dù gì, chuyện anh hồi hộp còn đáng tin hơn chuyện anh nhớ nhung ai đó. Anh vì một người mà trở nên thất thường, chuyện này nếu lọt ra ngoài thì đến xác chết cũng phải đội mồ sống dậy cười sặc sụa.

“Lát nữa, nhớ dặn bọn họ đừng làm Lâm Viễn bị thương.” Hạ Vũ Thiên nhắc nhở Tần Dụ.

“Rồi rồi, em sắp xếp hết rồi.” Tần Dụ đáp. “Nhưng Lâm Viễn đồng ý giúp chúng ta sao, xem ra trên đời này không ai thoát khỏi lòng bàn tay của Hạ Vũ Thiên ha?”

Hạ Vũ Thiên lặng im không nói, băn khoăn thầm hỏi vì sao anh không có cách nào trị được Lâm Viễn? Lần này xong việc, nhất định anh phải nghĩ cách chỉnh cậu ta một trận! Hạ Vũ Thiên quyết tâm, anh có vô vàn vô vàn biện pháp đối phó với Lâm Viễn, để cậu ta vui vẻ, để cậu ta không rời bỏ anh, đương nhiên… tiết mục trên giường – không thể không có!

Nghĩ thế, Hạ Vũ Thiên phấn chấn hẳn.



Thấy đồng hồ đã chỉ đến chín giờ, Tống Hy nhắc Lâm Viễn, “Đến lúc lên đường rồi.”

Lâm Viễn gật. “Ừ.”

Tống Hy giúi khẩu súng lên ngực Lâm Viễn. “Sẵn sàng chưa?”

Lâm Viễn nhún vai. “Giả mà, có bắn chết ai được đâu.”

“Tôi bảo cậu ấy.” Tống Hy giúp Lâm Viễn mặc áo chống đạn bên trong Âu phục. “Có sợ không?”

“Sợ gì chứ?” Lâm Viễn lại nhún vai. “Không phải mấy người đã lo liệu xong hết rồi còn gì.”

Tống Hy hơi chau mày, chải lại tóc cho anh. “Vẫn giận?”

“Đâu có.” Lâm Viễn khoác áo vest lên, cài cúc áo, hỏi Tống Hy, “Đi không đó?”

Tống Hy gật đầu, nghe lời Lâm Viễn, vốn định mang cả Mao Mao theo, nhưng Mao Mao nói thế nào cũng không chịu gần gũi Tống Hy. Nó quẫy đuôi với Lâm Viễn, ngồi trên thảm tỏ ý muốn đợi anh về.

Lâm Viễn vỗ vỗ đầu Mao Mao, thoáng thở dài, quay mình bước đi, để Mao Mao ở nhà.

Mao Mao nằm trên thảm, cho tới khi Lâm Viễn ra khỏi cửa vẫn lưu luyến nhìn theo bóng Lâm Viễn, đuôi lắc lắc, rên hừ hừ thật đáng thương.

Lâm Viễn lên xe của Tống Hy, anh đưa tay sờ khẩu súng trong ngực mình, cảm giác như sắp sửa sống mái sinh tử một phen, giống trong bộ phim nào ấy nhỉ… Đúng rồi, giống tư thế của anh Tiểu Mã trong “Bản sắc anh hùng([29])” đoạn cuối trước khi quyết chiến. Lâm Viễn hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đời này hiếm khi có cơ hội dùng súng bắn người nên chốc nữa tư thế cầm súng nhất định phải oai phong ngút trời, tiếc là súng có mẩu thì oai với ai?

Lâm Viễn ngẫm ngẫm, kết hôn ở giáo đường thì phải? Liệu có thả bồ câu không? Ai tới phụ trách dựng phim với pha quay chậm?

Miên man suy nghĩ, xe đã ra ngoài đường, thời gian ngày một kề cận.

Tống Hy lái không quá nhanh, Lâm Viễn tựa vào cửa kính ngắm những toà cao ốc mọc lên như nấm ngoài cửa sổ.

Thành phố phồn vinh lộng lẫy này tựa như chốn ăn chơi ngợp trong nhung lụa, chỉ là nó không hợp với anh, nơi đây sinh ra để dành cho những người như Hạ Vũ Thiên. Lâm Viễn vẫn thích những miền quê nhỏ bé nhộn nhịp bình yên, tràn ngập hương sắc dân dã, ngày lại ngày mọi người sáng chín giờ ra khỏi cửa năm giờ chiều về nhà, đi chợ còn có thể chứng kiến cảnh vì năm đồng tiền mà um sùm, hương vị ấm áp đời thường ấy quyến luyến anh khó lòng dứt ra.

Lâm Viễn vô thức mỉm cười, anh có một mong muốn mãnh liệt… phải nhanh nhanh nghĩ cách rời khỏi đây…

Đúng chín giờ hôn lễ bắt đầu, nhóm khách quý đều đã tới đủ mặt mừng đôi trẻ, nơi tiến hành không bài trí theo kiểu giáo đường mà phỏng theo đại sảnh của một khách sạn nhỏ, đại khái đây là đất tư nhân, mặt bằng rộng rãi bài trí xa hoa.

Hạ Vũ Thiên cầm tờ giấy đọc diễn văn cảm ơn những vị khách tới dự. Khuôn mặt bình thản ẩn nhẫn, ngữ điệu từ tốn. Người ngoài nhìn vào thì tưởng anh căng thẳng. Thực ra nào ai hay, Hạ Vũ Thiên vẫn đang nghĩ về Lâm Viễn, ngay cả bản thân anh cũng không biết vì sao lại cứ nghĩ mãi về một người, đến mức anh tự hỏi phải chăng mình đã bệnh rồi?

Mười giờ kém mười phút.

Xe Tống Hy dừng lại không xa nơi cử hành hôn lễ. Lâm Viễn mở cửa bước xuống, Tống Hy chạy xe lên phía trước. Đến khi anh xuống xe, quay lại nhìn đã thấy Lâm Viễn chầm chậm biến mất vào hội trường. Không một ai ngăn cản, hết thảy đều thuận lợi hoàn hảo.

Tống Hy vẫn lo lo, anh guồng chân chạy theo, nhìn Lâm Viễn vào bên trong tiến về nơi tổ chức hôn lễ.

Trong đại sảnh, Tôn lão gia với danh phận người làm chứng đang khoác tay Tần Dụ đi ra giao cô cho Hạ Vũ Thiên. Lúc này Lâm Viễn đã đến cửa, anh lẳng lặng đứng xem, đợi chờ kim phút chỉ đến số mười hai.

Hạ Vũ Thiên cùng Tần Dụ đọc lời thề, Lâm Viễn ngoáy ngoáy tai. Thứ tình yêu đôi ta phải chết đi sống lại giống như trong mấy tiểu thuyết ba xu có thật sự tồn tại không? Đối với chuyện này, anh vẫn giữ thái độ như trước.

Tình yêu trong xã hội hiện đại bị biến dạng méo mó, Lâm Viễn vẫn hối hận mình năm mười ba mười bốn tuổi vẫn chưa biết đến sinh vật mang tên “bạn gái”, để có người cùng nhau tay trong tay chạy đến nhà sách, anh tặng cô bé kia vài món quà nho nhỏ, cô bé sẽ đáp lại anh bằng một nụ hôn… dĩ nhiên là vào má.

Lâm Viễn lắc đầu nhìn trời, còn khoảng sáu mươi giây nữa là tới giờ. Nghĩ kỹ thì Hạ Vũ Thiên cũng có thể chấp nhận được. Ít nhất anh ta phân biệt rạch ròi tình dục và tình yêu, so với người con gái trước đây muốn lấy anh, muốn sinh cho anh một cô con gái rồi nuôi nấng mà không dám chắc có thể yêu thương đứa con mình sinh ra thì… Đương nhiên, ưu điểm chính là thái độ đối nhân xử thế, nói chung vẫn là một cô gái tốt, dù sao cũng không gây hại cho xã hội.

Hai mắt Lâm Viễn dán lên đồng hồ, rốt cuộc đã mười giờ đúng, anh bỗng thấy khẩn trương hẳn lên. Nghĩ và làm là hai chuyện khác nhau… vọt vào bắn một phát… A, mà trước khi bắn cũng phải nói gì đó chớ?!

Tay lần mò túi áo lấy khẩu súng đi vào trong, đầu anh quay mòng mòng – nói gì cho hợp cảnh đây? Đúng rồi, anh là đi bắt gian, vậy nên hét, “Gian phu dâm phụ?!” nhỉ?

Lâm Viễn bị chính ý tưởng quái gở của mình doạ cho 囧, nhưng hiện tại anh đã chạy vào giữa đại sảnh, thu hút sự chú ý của vài người, không nghĩ ngợi nhiều, anh chĩa súng hô lên, “Hạ Vũ Thiên!”

Hạ Vũ Thiên đã sớm thấy Lâm Viễn nhưng khi nghe Lâm Viễn kêu tên mình, anh vẫn thoáng run. Lâm Viễn chĩa súng vào Tần Dụ. Tiếng súng vang lên, Lâm Viễn biết đây là giả vì chẳng có sức giật. Trước đây ở nhà của Hạ Vũ Thiên anh đã từng luyện súng, khi bắn sẽ có sức giật rất lớn, nếu không chuẩn bị trước tâm lý, sẽ rất dễ trượt tay đánh rơi. Động tác của Hạ Vũ Thiên nhất nhất oai phong, anh ta tiến lên bảo vệ Tần Dụ chặn phát súng kia, súng không có đạn nhưng bả vai quả nhiên xuất hiện vết đạn, máu rỉ ra.

Lâm Viễn cầm súng trù trừ, khoé mắt nhác thấy có người đang tới gần, lại nghe Hạ Vũ Thiên quát to, “Không được bắn!”

Mấy Men in Black rất biết phối hợp thu súng lại, Lâm Viễn thầm nghĩ, lâm ly bi đát há.

Nhưng giờ việc anh cần làm là bắt cóc Tôn lão gia. Mới chớm bước đến chỗ ông ta thì kế bên bỗng xuất hiện một nhân vật ngoài kế hoạch.

Tôn Lâm không biết từ đâu chợt đi đến, tư thế kia… cứ như sợ mọi người làm Lâm Viễn bị thương. Vừa vặn Lâm Viễn đã đứng ngay sau lưng Tôn lão gia. Khung cảnh náo loạn, chợt “đoàng đoàng đoàng” ba phát súng vang lên khiến mọi người ồn ào nháo nhác.

Trong cảnh tán loạn, không biết ai đó đã nã súng. Lâm Viễn nhìn Tôn lão gia trước mặt mình loạng choạng dần dần ngã khuỵu xuống…

“Ông!” Tôn Lâm đứng ngay cạnh ông mình vội nhào đến đỡ.

Ngực Tôn lão gia trúng đạn, đồng tử giãn ra.

Bản năng của một bác sĩ khiến Lâm Viễn muốn cúi xuống xem xét tình hình cho ông ta, bản năng làm người khiến anh thấy ân hận, nhưng trước khi anh kịp hành động theo bản năng, tay đã bị một người túm lấy.

Hiện thời, đám đông hỗn loạn, các bà các cô la hét rầm trời bổ nhào ra ngoài, các nhóm Men in Black phải bảo vệ đại ca của bọn họ thì lại chạy vào trong, và không thể quên Lâm Viễn đang bị Tống Hy kéo chạy vùn vụt ra khỏi đó.

Lâm Viễn bị nhét vào trong xe. Tống Hy khởi động xe, quay sang nhìn Lâm Viễn, tay Lâm Viễn vẫn còn run.

“Ban nãy… ai đã nổ súng?” Lâm Viễn mù mờ. “Tôi còn chưa bắt cóc…”

“Là người Hạ Vũ Thiên đã sắp xếp trước nhân cơ hội ra tay.” Tống Hy nhíu mày. “Nhưng cũng vậy thôi, lúc ấy rối tung hết lên, cậu đã gây loạn thì chạy sớm là tốt hơn.”

Lâm Viễn buông khẩu súng xuống, bóp bóp trán. “Người gây loạn là Hạ Vũ Thiên chứ.”

“Tóm lại, đến chỗ an toàn trước đã.” Tống Hy lái xe vọt đến cảng, nơi đó đã có sẵn một chiếc ca nô chực chờ. Anh lôi Lâm Viễn lên, khởi động thuyền rời khỏi bến.

Lâm Viễn đứng ở mũi thuyền hỏi, “Ồ… Là du thuyền cỡ nhỏ à?”

Tống Hy cười. “Có thích không? Nếu thích tôi sẽ viết tên cậu lên thân thuyền.”

Lâm Viễn ngạc nhiên, mỉm cười. “Anh còn lãng mạn hơn cả Hạ Vũ Thiên.”

Tống Hy đang định mở miệng, bỗng có thấy cái gì đó nhoáng lên… anh lập tức biến sắc.

Giáo đường rối tung, người của Hạ gia chỉ huy mọi người sơ tán xong liền đi báo cảnh sát. Tôn Lâm sai thuộc hạ gọi xe cứu thương, bản thân ôm chặt Tôn lão gia, nét mặt phức tạp nhìn không ra là cảm xúc gì.

Hạ Vũ Thiên băng bó vai đi qua xem xét.

Ánh mắt ông ta nhoà đi, khi lướt qua Hạ Vũ Thiên thì dừng lại, ánh lên le lói giống như hàm chứa ý tứ gì đó. Ông ta nhìn Hạ Vũ Thiên với nụ cười quỷ dị, ước chừng chỉ khoảng năm sáu giây, cho tới khi khuôn mặt trở nên cứng ngắc… toàn thân không còn nhúc nhích.

Tôn lão gia qua đời, người của Tôn gia bắt đầu gào khóc thảm thiết.

Hạ Vũ Thiên sửng sốt hồi lâu, anh không hiểu vì sao trước khi ra đi ông ta lại cười, hơn nữa còn là nụ cười đầy ẩn ý. Nghĩ nghĩ, Hạ Vũ Thiên cau mày. Xoay người đưa mắt cho A Thường. A Thường cùng Tần Dụ trao đổi ánh mắt, Tần Dụ đưa Hạ Vũ Thiên ra ngoài đại sảnh. “Vũ Thiên, anh nghỉ ngơi một lát đi…”

Tới bên ngoài, Hạ Vũ Thiên bỏ lại mọi người phía sau lao lên xe, lệnh cho A Thường hướng về phía bờ biển, đồng thời bật di động lên. Lâm Viễn không mang theo di động, Hạ Vũ Thiên không gọi được, sốt ruột gọi cho Tống Hy nhưng chẳng ai bắt máy.

Hạ Vũ Thiên lòng nóng như lửa đốt, thấp thỏm không yên, trong đầu chỉ còn biết tới Lâm Viễn, lần đầu tiên trong đời chân tay anh luống cuống cả lên.

Lâm Viễn không rõ vì sao Tống Hy tự nhiên căng thẳng, điện thoại cũng không tiếp đã tóm anh xuống dưới. Nói một cách chính xác là hai người bọn họ lăn từ trên bậc thang xuống. Tống Hy hỏi anh, “Có biết bơi không?”

“Có…” Lâm Viễn còn chưa nói hết, đã nghe Tống Hy ra lệnh. “Hít sâu vào!”

Chưa kịp hiểu chuyện gì, Tống Hy đã kéo anh nhảy qua lan can thuyền, phía sau vang lên tiếng nổ.

Một dòng khí ấm áp mạnh mẽ cuốn Lâm Viễn đi, nơi tay anh và Tống Hy bị luồng khí kia chia tách. Trước khi rơi xuống nước, anh thấy rõ, trên mặt nước kia, là một khối cầu lửa hình nấm không hề nhỏ…

Và tất nhiên, đây cũng là hình ảnh Hạ Vũ Thiên đã chứng kiến khi lao ra ngoài xe.