Sau khi mua đồ xong lúc lái xe trở về, Văn Kha không tránh khỏi có hơi mất tập trung.

Trên đường đi Hàn Giang Khuyết hỏi anh muốn ăn cái gì, Văn Kha cũng chỉ lắc đầu một cái rồi nói rằng mình không biết, vì vậy Hàn Giang Khuyết nghĩ một chút rồi mới quyết định lái xe đến quán lẩu gần LM.

Trong lúc ăn, Hàn Giang Khuyết đại khái cũng cảm nhận được tâm trạng của Văn Kha có gì đó không đúng lắm, sau vài lần gắp đồ ăn cho anh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bèn nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Kha, em làm sao vậy?"

Văn Kha im lặng một lát, sau đó là ngẩng đầu lên nhìn vào Hàn Giang Khuyết, đáp: "Vừa nãy cậu nói... cậu biết được chuyện của cha Trác Viễn từ trên mặt báo sao?"

"Ừ."

"Báo hôm nay?"

"Ừ." Hàn Giang Khuyết vẫn trả lời rất ngắn gọn.

"Nhưng mà..." Văn Kha gắp một miếng thịt dê, nhưng động tác giữa chừng lại ngừng, nghiêm túc nói: "Chúng ta từ lúc rời khỏi giường đã luôn ở bên nhau, tôi không thấy cậu đi mua báo cũng không nhìn thấy cậu đọc báo."

"Ý của em là gì?"

Vùng chân mày thon dài của Hàn Giang Khuyết khẽ nhíu lại một chút: "Chúng ta không phải lúc nào cũng dính lấy nhau, tin tức trên mạng tùy tiện lướt một cái cũng có thể đọc được không cần tốn bao nhiêu thời gian cả. Em sao vậy?"

"Tôi, chỉ là vì tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ." Văn Kha có chút buồn bực không yên, anh cảm thấy những suy nghĩ trong đầu mình rất phức tạp, thân thể cũng có cảm giác cực kỳ không thoải mái, chỉ có thể nói tiếp: "Hàn Giang Khuyết, cậu biết tên của cha Trác Viễn sao? Cậu biết về khối tài sản và công việc của ông ta sao? Ý của tôi là... dù sao người bình thường khi đọc được những tin tức như vậy, cũng rất khó chỉ bằng cái họ Trác là đã có thể liên hệ đến Trác Viễn?"

"Em đến cùng là đang nghĩ đến điều gì?"

Đôi mắt đen láy của Hàn Giang Khuyết xẹt qua một tia không vui, hắn tựa như đã suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: "Trước đây tôi cũng đã từng nói với em rồi, tôi đến thành phố B này cũng vì biết được em ở đây. Cho nên việc tôi để ý một chút đến nhà họ Trác cũng kỳ lạ lắm sao?"

"Nhưng hôm nay khi cậu đã đọc được tin tức kia, cũng biết đó là nhà họ Trác tại sao không nói cho tôi biết?" Văn Kha không hiểu mà hỏi lại.

Hàn Giang Khuyết đột nhiên nổi giận, hắn đập cái đũa xuống bàn chăm chú nhìn vào Văn Kha: "Tôi không muốn nói—— bởi vì chuyện của nhà họ Trác hoàn toàn không liên quan gì đến em. Văn Kha, vì sao em lại không vui như vậy, đến giờ phút này em vẫn còn rất lo lắng cho Trác Viễn sao?"

Lúc nói đến đoạn cuối, ánh sáng trong tròng mắt Hàn Giang Khuyết lập tức trở nên vừa lạnh lẽo lại vừa tối tăm.

"Không phải là vì tôi lo lắng cho anh ta."

Văn Kha dùng sức lắc đầu, ánh mắt của người trước mặt khiến anh cảm thấy thân thể bỗng nhiên có hơi lạnh.

Không biết có phải là vì ảnh hưởng của tâm lý hay không, hay là thân thể thật sự cảm thấy không thoải mái, anh thậm chí còn lờ mờ có cảm giác buồn nôn.

Văn Kha vịn vào góc bàn, nhưng những ngày tháng trong ghi chú của Hàn Giang Khuyết vẫn quanh đi quẩn lại trong đầu, anh không nhịn được mà lẩm bẩm: "Hàn Giang Khuyết, những năm qua, cậu, có phải cậu... rất hận anh ta đúng không?"

Trong nháy mắt nói ra câu kia, anh khẽ quay đầu qua, tiếng nói rất nhẹ: "Hôm qua tôi đã vô tình nhìn thấy ghi chú trong điện thoại của cậu, nhìn thấy cậu không ngừng ghi lại những con số ngày tháng, đó là ngày đến kỳ phát tình, ngày sinh nhật của tôi, và còn... ngày 12 tháng 6. Tôi đã suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra ngày 12 tháng 6 đó là ngày gì, tôi thật sự thà rằng không nhớ ra còn hơn..., Hàn Giang Khuyết, cậu đã nhớ cái ngày đó nhiều năm như vậy..."

Văn Kha cảm thấy mũi mình cay cay, thật ra anh rất muốn nói, "Cậu đã nhớ nhiều năm như vậy, có phải là đã rất buồn không." Nhưng còn chưa kịp nói ra lời thì đã bị Hàn Giang Khuyết cắt ngang: "Em nhìn thấy ghi chú của tôi? Em còn nhìn thấy gì nữa?"

Vẻ bén nhọn cùng căng thẳng trên khuôn mặt của Hàn Giang Khuyết khiến Văn Kha ngay lập tức bị tổn thương.

Anh rõ ràng là rất thương xót hắn, nhưng trong phút chốc đó sự hiểu ý giữa hai người giống như đã hoàn toàn tách rời.

Văn Kha hé miệng ra nhưng lại không biết nên nói điều gì, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu xuống, khẽ nói: "Tôi chỉ thấy qua thôi, xin lỗi là do tôi không cẩn thận ấn vào, tôi sẽ không nhìn lại nữa."

"..."

Hàn Giang Khuyết cũng im lặng một lát: "Em nói không sai, tôi hận Trác Viễn."

Hắn hít một hơi thật sâu, rốt cuộc mới nói rằng: "Rất hận." Hắn đương nhiên có thể cảm nhận được Văn Kha đang không vui.

Có thể là vì không thăm dò được nguyên nhận thực sự, lại có chút nóng nảy cùng phiền muộn không biết làm thế nào.

"Văn Kha, thật ra có lúc tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vậy em thì sao? Tại sao em không hận Trác Viễn?" Hàn Giang Khuyết gằn từng chữ hỏi.

Omega cúi đầu xuống, cái gáy của anh thật dài lại trắng ngần mang theo cảm giác yếu ớt khiến người yêu thương.

Hàn Giang Khuyết muốn ôm chặt lấy Văn Kha, nhưng lại phảng phất như bị một nguồn sức mạnh vô hình kéo hắn ngồi yên tại chỗ ngồi của mình.

Khắp quán lẩu ngập tràn mùi mỡ bò, nhưng khi đang ở trong tâm trạng như thế này sẽ không cảm nhận được mùi thơm mà chỉ khiến con người cảm thấy chán ngấy.

"Tôi..."

Văn Kha rốt cục cũng ngẩng đầu lên.

Giữa hai người họ cách nhau bởi chiếc bàn mà nồi lẩu được đặt ở giữa đang bốc khói nghi ngút, đường viền khuôn mặt của Văn Kha cũng thật mơ hồ.

"Hàn Giang Khuyết," anh run rẩy đứng lên: "Tôi, tôi thấy khó chịu, buồn nôn quá."

Hàn Giang Khuyết chớp mắt một cái, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của Omega đã cực kỳ tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi hột—— cũng không phải bởi vì hơi nóng của nồi lẩu.

Hắn đột nhiên đứng lên, vội vàng bước đến ôm thật chặt lấy Văn Kha trước khi anh ngã xuống.

...

Văn Kha nhớ mang máng hình như mình đã úp mặt xuống đất nôn khan một trận, tuy chẳng nôn ra được thứ gì nhưng vẫn cảm thấy mệt lả người đi, khoang sinh sản không ngừng đau quặn cảm giác đó quả thật có chút đáng sợ.

Tất cả ý thức sau đó của anh đều rất không rõ ràng.

Chỉ cảm giác rằng mình vẫn luôn được ôm lấy chặt, chặt đến nỗi anh không thể hô hấp được.

Người vẫn ôm lấy Văn Kha dường như rất sợ hãi, cánh tay một mực run lên, Văn Kha đương nhiên biết đó là Hàn Giang Khuyết, anh muốn chạm vào mái tóc cùng khuôn mặt của hắn nhưng cánh tay mình có làm thế nào cũng không nhấc lên được.

Bởi vì không có cách nào an ủi thật nhiều Alpha yêu dấu của mình, cho dù là đang trong cơn choáng váng cũng cảm thấy rất đau lòng, rất đau lòng.

Thật sự rất kỳ lạ.

Lần thứ hai khi mở mắt ra, điều đầu tiên xộc vào mũi là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.

Văn Kha chớp mắt một cái, sau khi dần dần tỉnh lại liền lập tức nhìn thấy Hàn Giang Khuyết đang đứng bên cạnh giường nhìn vào mình.

Vẻ mặt Alpha ngơ ngác, không nói điều gì chỉ chăm chú nhìn anh như thế.

"Tôi..."

Văn Kha mới vừa lên tiếng đã cảm thấy giọng nói của mình khàn đặc, anh hắng giọng một cái rốt cuộc mới mờ mịt hỏi: "Tôi, tôi làm sao vậy."

"Anh có thai rồi."

Văn Kha nhất thời ngây ngẩn cả người, lúc này anh mới nhận ra ở phía bên kia chiếc giường còn có một bác sĩ.

Vị bác sĩ Alpha nữ nở nụ cười, cúi đầu xuống kiểm tra bảng theo dõi một chút rồi mới nhẹ nhàng nói: "Mới vừa tiến hành kiểm tra cho anh, thật ra thông qua máy móc đã có thể nhìn ra được rất rõ ràng, chúc mừng anh là thai đôi nhé!"

"Có điều cơ thể của anh tương đối yếu lại mang thai đôi, cho nên cũng sẽ khá là nặng nề, cảm giác buồn nôn cũng nghiêm trọng hơn thỉnh thoảng còn bị có giật—— nhưng không có việc gì đáng ngại cả đâu, đừng lo lắng quá."

Sau một chuỗi những lời nói của bác sĩ, Văn Kha tuy rằng nghe thấy nhưng lại cũng giống như chẳng lọt nổi vào tai anh,

Khắp đầu anh bây giờ đều là mấy chữ "thai đôi" này——

Anh thật sự có thai rồi.

Còn là sinh đôi, trong bụng anh hiện tại đã có hai sinh mệnh nho nhỏ.

Văn Kha có cảm giác như trong đầu óc của mình đang vang lên những tiếng ong ong.

Anh quay đầu lại, hơi hoảng hốt nhìn về phía Hàn Giang Khuyết nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Alpha cao to đã cúi người xuống ôm chặt anh vào lòng mình.

"Tiểu Kha..."

Tiếng nói của Hàn Giang Khuyết rất thấp, hắn không có cách nào nói quá nhiều trước mặt bác sĩ nhưng Văn Kha vẫn có thể nghe ra sự căng thẳng và hoang mang trong âm cuối của người này.

"Hai người cứ nói chuyện trước đi, những chuyện khác để lát nữa chúng ta cùng bàn lại."

Bác sĩ nở nụ cười, rồi đặt một tờ báo ở đầu giường sau đó là nhẹ nhàng lui ra khỏi căn phòng đóng cửa lại, để cho hai người họ có một không gian riêng tư đầy đủ.