"Hàn Giang Khuyết, đừng lo."

Văn Kha vừa mới tỉnh táo lại từ trong cơn choáng váng, anh vẫn còn rất yếu vì vậy tiếng nói cũng rất nhỏ.

"Tiểu Kha, sao, sao có thể... sao có thể là thai đôi được?" Giọng nói của Alpha tuy đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng âm cuối vẫn mang theo chút hoảng hốt.

Câu hỏi này ít nhiều có hơi vô lý, thế nhưng Văn Kha vẫn hiểu được ý của hắn.

"Thai đôi không phải cũng rất tốt à." Sắc mặt của anh còn tái nhưng vẫn khẽ cười lên.

Trong lòng Văn Kha đương nhiên cũng chột dạ, thế nhưng đôi khi động viên Hàn Giang Khuyết đã trở thành bản năng của anh, mặc dù có lúc chính bản thân mình cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn không quên chốc chốc lại vươn tay ra xoa đầu hắn một cái.

Hàn Giang Khuyết lặng im không nói lời nào, qua chốc lát, hắn không nhịn được mà cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cọ chóp mũi của mình vào mũi của Văn Kha.

Alpha bình thường nhìn thì có vẻ cao to trưởng thành, nhưng những lúc ở trước mặt Văn Kha cảm thấy bất an, phản ứng cũng rất rõ ràng, giống như một con thú to xác đang lên cơn nóng nảy.

"Không có chuyện gì đâu." Văn Kha tự nhiên hiểu thấu nỗi lo của hắn, vì vậy lại nói thêm một lần: "Tôi có thể sinh con mà."

Nói như vậy vào lúc này liền dấy lên cảm xúc ngổn ngang, ba chữ "có thể sinh" này, thực ra vốn không có gì để căn cứ cả, trước nay anh đều không dám nhắc đến ba chữ này.

Nhưng khi Văn Kha ném chuyện này ra sau đầu, hai đứa nhỏ sinh đôi này lại đột nhiên bước vào cuộc đời anh.

Nghĩ đến bản thân trước đây, đã từng vì chuyện "không thể sinh" mà nói tiếng xin lỗi hết lần này đến lần khác, cảm giác tê dại cùng bất đắc dĩ khi đó cùng với niềm vui bất ngờ của hiện tại quyện vào cùng nhau, khiến cho sự mờ mịt và luống cuống càng trở nên rõ ràng, càng cảm thấy cuộc đời của mình là một câu chuyện hài hước đầy kỳ lạ——

Nếu như rơi vào quãng thời gian khác, nếu như có thể chậm hơn một chút, dù cho chỉ là mấy tháng, tâm trạng của anh đều sẽ đơn thuần hơn rất nhiều, nhưng mà hiện tại lại quá vội vàng.

Con người có lẽ sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ nắm giữ được dòng chảy của cuộc sống, vừa bình lặng lại vừa cuồng loạn, lúc vui lúc buồn nửa nạc nửa mỡ.

Qua một lát, nữ bác sĩ kia mới gõ cửa một cái rồi đi vào.

"Thế nào rồi? Hai vợ chồng son vui lắm đúng không." Bác sĩ mỉm cười nói: "Đã nói với người trong nhà chưa?"

Không thể thuần tuý vui vẻ giống như cách lý giải câu chuyện này của bác sĩ, Văn Kha cảm thấy hơi ngượng, chỉ đành nở một nụ cười đầy gượng gạo.

Bác sĩ cũng không chờ đợi một câu trả lời chi tiết của anh, chị ấy ngồi xuống rồi nghiêm túc nói: "Bây giờ phải nói vào chuyện chính đây, thật ra hai anh chắc hẳn cũng biết, điều kiện tuyến thể của anh Văn cũng không phải quá tốt, trong thời kỳ suy yếu lần này mà lại mang thai là một hành vi tương đối mạo hiểm, điều này đối với thân thể của Omega có ảnh hưởng rất lớn, khả năng sau này anh Văn lại có thể thụ thai là vô cùng thấp—— Cho nên, nếu như hai anh thật sự rất muốn có con thì nhất định phải bảo vệ cái thai này thật tốt."

Bác sĩ tuy rằng dùng từ rất cẩn thận, thế nhưng Văn Kha lại nhoáng cái đã hiểu rõ, lần ma xui quỷ khiến mà mang thai này, chỉ sợ là cơ hội sinh nở một lần duy nhất của anh.

"Anh Văn, anh bây giờ vẫn đang đi làm sao?"

"À... cứ coi như vậy đi." Văn Kha hơi chần chừ một lúc rồi mới trả lời.

"Vậy à," bác sĩ im lặng trong thoáng chốc: "Thật ra với tình trạng này, nếu như điều kiện kinh tế cho phép, tôi sẽ đề nghị anh tạm gác bỏ toàn bộ công việc để chuyên tâm ở nhà dưỡng thai, như vậy là ổn thoả nhất.

Anh vốn mang thai trong giai đoạn cơ thể suy nhược, cũng đã là một chuyện rất vất vả rồi, phản ứng thai kỳ cũng sẽ tương đối mạnh. Hơn nữa ngoài chuyện mệt mỏi ra, áp lực, cảm xúc lên xuống, những chuyện này đều sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của anh. Dĩ nhiên cụ thể định sắp xếp thế nào, còn tuỳ vào các anh quyết định".

Trong lòng Văn Kha nhất thời run lên.

Ý kiến bác sĩ đưa ra lập tức trùng với những lo lắng mơ hồ trước đây của bản thân, đây đương nhiên là điều mà anh sợ nhất.

Văn Kha quay đầu qua cùng Hàn Giang Khuyết liếc nhìn nhau một cái, anh nhìn thấy sắc mặt vô cùng lo lắng của Alpha, ngay cả đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên căng thẳng.

"Thưa bác sĩ, với tình huống của Văn Kha như thế này... sinh... sinh đôi có phải rất nguy hiểm không?"

Hàn Giang Khuyết rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

"Chuyện sinh nở ấy mà, lúc nào cũng tồn tại nguy hiểm, chẳng phải Omega nào rồi cũng sẽ phải vượt qua điều này, không thể bởi vì chuyện đó mà không sinh nữa được. Hơn nữa nếu lần này không sinh, về sau ngay cả cơ hội mang thai cũng không có, đấy không phải là càng gay go hơn sao."

Bác sĩ trả lời rất thẳng thắn: "Mang thai đôi đương nhiên càng phải chịu nhiều áp lực hơn, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nghỉ ngơi thật tốt trong giai đoạn thai kỳ như vậy thì nguy hiểm cũng bớt đi một ít."

Bác sĩ mặc dù là phụ nữ, nhưng có lẽ cũng vì là một Alpha cho nên khi đối diện với những hiểm nguy lúc sinh nở, giọng điệu lại có một chút như đó là chuyện đương nhiên.

Đương nhiên điều này cũng không có gì bất ngờ, phần lớn trong mắt mọi người, sinh nở chính là nghĩa vụ của giới tính ngay từ khi sinh ra của Omega, cho dù phải đối mặt với những nguy hiểm cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

Bởi vì Omega nào cũng như vậy, cho nên chuyện này chính là bình thường như thế đấy.

Sắc mặt của Hàn Giang Khuyết khá là khó coi, chỉ là cứ như thế rồi trở nên yên lặng.

"Còn có chuyện này nữa, có phải đến bây giờ anh vẫn chưa chính thức đánh dấu anh ấy, đúng không?"

Hàng lông mày của bác sĩ khẽ nhíu lại, nói rằng: "Cũng đừng để chậm trễ quá lâu nữa, dù sao đến khi sinh thật, chỉ có tin tức tố của Alpha sau khi đánh dấu mới khiến cho cơn đau đớn của Omega giảm bớt mà thôi, các anh phải biết tranh thủ đấy."

...

Lúc rời khỏi bệnh viện, Hàn Giang Khuyết vẫn luôn nắm lấy tay Văn Kha thật cẩn thận. Mãi đến tận khi hai người ngồi vào trong xe, hắn mới nghiêng người qua giúp anh cài dây an toàn.

Động tác này bỗng nhiên khiến Văn Kha nhớ đến lần gặp nhau, sau khi gặp lại của hai người ——

Anh bị Trác Viễn đẩy người đụng vào góc tủ, tuyến thể đau đến tan nát cõi lòng, cả người đều choáng, lảo đảo ngồi ở dưới tầng, là Hàn Giang Khuyết đưa anh từ Hải Lan Viên đến bệnh viện.

Ngày ấy, Hàn Giang Khuyết cũng dè dặt cẩn thận đến gần anh thế này, sau đó là nhẹ nhàng tỉ mỉ giúp Văn Kha thắt dây an toàn.

Hàn Giang Khuyết là người sẽ vì anh, có thể xé rách cả một góc trời.

Văn Kha vẫn luôn không thể mang thai cho đến tận khi gặp lại người này, mới bất thình lình mang bầu hai bảo bối nhỏ.

Đây có lẽ là ý trời trong cõi tối tăm.

Anh bỗng nhiên cảm thấy sống mũi mình cay cay, có một thứ tình cảm mạnh mẽ, mãnh liệt đang muốn nhấn chìm Văn Kha khiến anh không kiềm chế nổi mà ôm chặt lấy Hàn Giang Khuyết.

Trong lòng anh dâng lên rất nhiều cảm xúc, chua xót, vui sướng còn có cả hoang mang chẳng biết nên làm thế nào—— quá nhiều quá nhiều những dòng xúc cảm quấn quýt lấy nhau, thậm chí khiến anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

"Văn Kha."

Hàn Giang Khuyết cũng trở tay ôm lấy anh.

Chính vào lúc Văn Kha muốn mở lời, thì lại chợt nghe thấy giọng nói trầm trầm của người đang ôm lấy mình: "Em hãy gác bản kế hoạch của Love is the end qua một bên đi, hoặc là giao cho người khác làm. Hay là vậy đi, buổi gặp mặt với Lam Vũ lần này để Phó Tiểu Vũ thay mặt. Bây giờ em đang mang thai, đừng miễn cưỡng bản thân phải bận tâm đến nhiều chuyện như vậy nữa, trước tiên là đừng nghĩ gì đến chuyện công việc cả."

Văn Kha nhất thời ngẩn ra.

Trong nháy mắt đó, trong đầu anh chợt giống như có một tia sáng loé lên, giọng nói run run không nhịn nổi mà hỏi: "Hàn Giang Khuyết, Phó Tiểu Vũ đột nhiên muốn tham gia vào—— có phải là vì tôi có thể sẽ mang thai không, cho nên cậu đã sớm tìm đến cậu ấy nhờ giúp đỡ?"

"..." Hàn Giang Khuyết im lặng một lúc rồi vẫn trả lời: "Đúng vậy."

Văn Kha không nói gì nữa, chỉ là sau đó đã khẽ đẩy Hàn Giang Khuyết ra.

"Em sao vậy?" Hắn nhìn anh một cách đầy khó hiểu.

"Tôi đang nghĩ..."

Văn Kha cúi đầu xuống, nhìn vào bộ vest màu trắng già dặn trên người mình, dùng ngón tay vuốt ve những hoa văn trên vải vóc, anh ngừng lại một lúc rất lâu rồi mới tiếp tục:

"Cậu mua cho tôi rất nhiều bộ vest sang trọng, nhưng lại giống như không biết vì sao tôi lại phải cần mặc đến những bộ đồ này.

Hàn Giang Khuyết, tôi thật sự rất muốn trở thành một Omega lão luyện, thành công như Phó Tiểu Vũ, tôi cả đời này rất muốn nghiêm túc làm chuyện gì đó có ý nghĩa đối với bản thân.

Mẫu App này, đối với tôi mà nói không phải là công việc không thể không làm, mà đó là ước mơ của tôi.

Sau khi ly hôn, tôi cho rằng nình đã đến gần với giấc mơ lắm rồi, nhưng không biết tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy... giống như, giống như trong mắt cậu, tôi mãi mãi cũng không thể ưu tú được như Phó Tiểu Vũ."

"Văn Kha, tôi..."

Hàn Giang Khuyết kinh ngạc, nhìn thân thể hơi cuộn lại của Omega đang ngồi trên ghế.

"Chẳng qua là tôi thấy, tôi cảm thấy... Hàn Giang Khuyết, có lúc, dường như cậu thật sự không hiểu tôi."

Văn Kha không đối mặt với hắn mà nghiêng đầu qua một bên, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào chiếc xe bên ngoài cửa sổ, thì thào nói: "Tôi thấy hơi mệt rồi, chúng ta về nhà đi."

Ngón tay của Hàn Giang Khuyết nắm chặt vào tay lái, bề mặt vô lăng vốn bóng loáng nhưng kỳ quái chính là lúc này đây, tựa như lại mọc thêm gai nhọn, đâm vào đầu ngón tay khiến hắn có cảm giác đau đớn không nói được thành lời.

Văn Kha thất vọng với hắn rồi.

Thất vọng, thứ cảm xúc này so với nổi giận và giận dữ còn thấy hắn phát sợ hơn.

Sự mãnh liệt trong nháy mắt đó, như là hố đen sợ hãi muốn nuốt chửng lấy anh.

Hàn Giang Khuyết như thể phải đối mặt với nguy hiểm trí mạng, để rồi trở thành động vật cứng ngắc, ngay cả lời cũng không nói ra được.

Con người, giống như cả đời cũng không thể thoát nổi cơn ác mộng thuở ấu thơ.

Lúc nhỏ, vì trí nhớ của Hàn Giang Khuyết rất kém, thành ra thành tích rất kém cỏi, hắn mãi mãi đều khiến cho người bố Omega của mình cảm thấy thất vọng.

Mỗi lần bị trách mắng đánh đập, hắn cũng đều thế này, chỉ cúi đầu xuống dựa chặt vào bức tường không nhúc nhích, thậm chí ngay cả tiếng hít thở đều trở nên lặng im.

Thói quen như vậy được duy trì đến thời cấp Ba, cho dù nội tâm có thấy sợ hãi, thế nhưng ở bên ngoài vẫn sẽ được bao phủ bởi một lớp kiến trúc cứng cáp, cho dù mỗi người đều cho rằng hắn là một học sinh cá biệt, chẳng quan tâm đến điều gì cả.

Nhưng trên thực tế, mỗi lần bị thầy giáo xách ra ngoài căn dạy, hắn sẽ vẫn âm thầm ảo tưởng chính mình là một chú nhím với những chiếc gai nhọn hoắt——

Có lẽ một giây sau, nó sẽ thịch một tiếng mà té ngã xuống đất, lắc rào rào vung lên mấy hạt bụi nhỏ bé.

Có lúc, hắn đã dựa vào ảo tưởng bản thân không còn tồn tại trên thế giới này nữa, mới vượt qua được những ngày tháng đau khổ lại không có cách nào trốn tránh được đó.

Hàn Giang Khuyết hít một hơi thật sâu, hắn ngắm nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, rồi lặng lẽ không một tiếng động nổ máy chiếc xe.