*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc nhất thời Văn Kha cũng không biết nên nói điều gì.

Đứng ở góc độ của người ngoài, đương nhiên anh cảm thấy lời thề như thế này về bản chất là sự yếu đuối không sao chịu nổi.

Nhưng nghĩ lại, Hứa Gia Nhạc là một người thông minh như vậy, anh ta không hẳn là không hiểu được điều này.

Nhưng mà nỗi đau khổ của anh ta, suy cho cùng là thuộc về nỗi đau khổ của một người tốt.

Văn Kha không kiềm được mà lộ ra vẻ cảm động, đây là lần đầu tiên anh nhận ra rằng, Alpha cũng có những ràng buộc của chính mình, một Alpha khi thật sự thương yêu Omega của mình thậm chí có thể càng sợ hãi chuyện sinh con đẻ cái hơn, càng khó lòng buông bỏ được hơn.

"Hứa Gia Nhạc..."

Văn Kha thở dài, khẽ nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu mà, thế nhưng xuất hiện tình huống như vậy cũng là ngoài ý muốn, cậu không thể bởi vì chuyện này mà cứ luôn tự trách được. Cận Sở cậu ta... cậu ta cũng là vì yêu cậu nên khi ấy mới muốn sinh con cho cậu, đúng không."

"Thật sự có lúc, tôi cũng không biết được em ấy nghĩ thế nào."

Hứa Gia Nhạc cười khổ một cái: "Văn Kha, khoảng thời gian này đối với tôi mà nói đúng là quá thất bại. Cả đời này tôi chắc cũng chẳng thiếu tiền được, nên từ trước đến nay cũng không nghĩ đến chuyện tranh giành tài sản gì cả, tôi là người có rất ít những mong muốn, duy nhất chỉ có một điều mà tôi vô cùng vô cùng khát vọng, đó chính là một gia đình."

"Sáu năm trước khi mới quen Cận Sở, hình như hết thảy đều đẹp đẽ là thế, em ấy ngây thơ, lãng mạn không mang những suy nghĩ nặng nề về thói đời, chính là kiểu Omega lý tưởng mà tôi muốn cùng trải qua hết kiếp này.

Thế rồi sinh nở xong, em ấy lại mắc chứng trầm cảm sau sinh, chuyện này tôi cũng chưa từng nói với cậu, khi đó chúng tôi đã đi khám ở chỗ bác sĩ giỏi nhất về loại bệnh này nhưng qua một thời gian rất lâu em ấy vẫn không thể vui vẻ trở lại được.

Khoảng thời gian ấy, mỗi ngày Cận Sở đều khóc, người cũng gầy rộc đi mất mười cân, em ấy không chịu gần gũi với tôi cũng không thích con mình. Chỉ khóc lóc nói với tôi rằng, bản thân rất sợ bị ép phải trưởng thành, phải trở thành một người cha Omega có trách nhiệm, phải chăm sóc cho một đứa bé. Văn Kha, tôi chẳng biết làm thế nào mới là đúng cả, thật sự, quá khó, mẹ nó quá khó."

Hô hấp của Văn Kha cũng không khỏi nghẹn lại trong phút chốc.

Hứa Gia Nhạc chưa từng như thế này bao giờ.

Cái sự điên của anh ta là một loại tự do không gò bó, thái độ thoải mái tự nhiên như bất kỳ lúc nào cũng có thể đùa giỡn đối với cuộc sống, chứ không phải dáng vẻ tự giận bản thân mình như hiện tại giống như hoàn toàn bị đánh bại bởi những điều vụn vặt trong cuộc hôn nhân.

"Tôi là một Alpha, vì vậy bản năng của tôi là yêu thương cùng bảo vệ một nửa của mình, em ấy đau khổ như vậy tôi sẽ rất thương xót. Cho nên tôi cũng không đưa ra yêu cầu gì với Cận Sở, em ấy không muốn đi làm thì tôi nuôi. Em ấy không muốn chăm con vất vả, tôi có thể thuê người, em ấy chỉ cần chịu chơi với Nam Dật là được rồi. Nhưng mà sáu năm qua, tôi lại thất bại thảm hại, đến cuối cùng ngay cả điều tôi trân trọng nhất cũng không có cách nào chu toàn—— "

Hứa Gia Nhạc thở dài một hơi, nói tiếp: "Quãng thời gian đó, thật sự là tôi quá mệt mỏi. Văn Kha kỳ thật tôi còn phải cảm ơn, vì cậu đã tìm đến tôi nhờ hỗ trợ phát triển App này, ít nhất điều đó có thể làm giảm đi một chút sự chú ý của bản thân tôi, dù cho chỉ là như vậy đối với tôi mà nói cũng đã tốt lắm rồi."

"Không có chuyện gì đâu." Văn Kha có chút vụng về vỗ vào vai Alpha, thời điểm như hiện tại có lẽ bất kỳ an ủi nào cũng đều không có tác dụng, anh chỉ có thể lặp đi lặp lại câu: "Không có chuyện gì đâu, đều sẽ qua cả thôi."

Hứa Gia Nhạc quay đầu lại, dường như anh muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn ra sau lưng Văn Kha lại khẽ ngẩn ra một lúc.

Văn Kha quay đầu lại nhìn, mới phát hiện Phó Tiểu Vũ cũng đang đứng ở cửa ban công.

Cậu có vẻ như uống hơi nhiều một chút nên khuôn mặt mới ửng đỏ, đang thất thần nhìn về phía Hứa Gia Nhạc.

Qua một lát mới chậm rãi có lại phản ứng, Phó Tiểu Vũ nâng chai rượu trong tay lên, có chút lúng túng rồi khẽ nói: "Tôi vừa mới mở chai Gin (1) lần trước mình đã mang đến, vị cũng không tệ lắm nên định hỏi hai anh có muốn nếm thử không."

(1)= là một loại rượu mạnh được trưng cất từ nguyên liệu là lúa mạch hoặc khoai tây lên men, có hương vị chủ yếu từ quả bách xù. Được sáng tạo từ một loại thuốc thảo dược từ thời Trung Cổ, gin đã phát triển qua một thiên niên kỷ trở thành một đối tượng kinh doanh trong ngành công nghiệp rượu.

"Ồ, được thôi." Văn Kha đáp lại theo bản năng.

Lúc anh quay lại nhìn về phía Hứa Gia Nhạc, nhận ra Alpha cũng đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt như bình thường còn cười một cái, nói: "Được chứ, uống một ly đi, tôi thích Gin lắm đấy."

Sau khi lại uống thêm chút rượu, trạng thái của Hứa Gia Nhạc vẫn khá ổn nhưng Hàn Giang Khuyết bởi vì trước đó đã say rồi cho nên đành dứt khoát ngừng lại, hắn uống một ít nước trà xong mới cảm thấy tỉnh táo được một chút, cuối cùng ngược lại chỉ còn Phó Tiểu Vũ là có vẻ khá say.

Khả năng uống rượu của cậu rất tốt, sau khi uống nhiều như vậy rồi lúc mới đầu cũng không nhìn ra có phản ứng gì đặc biệt, thậm chí Văn Kha vốn cũng không phát hiện ra là Phó Tiểu Vũ say đến mức nào.

Mãi đến khi Phó Tiểu Vũ ngồi trên sofa, nhìn Văn Kha bằng ánh mắt mơ màng rồi bắt đầu nói thầm: "Lần trước anh làm món canh cải nấu đậu phụ nhỉ?"

"Ừm." Văn Kha gật đầu đáp.

"Sau đó tôi cũng muốn thử làm một lần, tôi đã đến siêu thị chọn lựa cả nửa ngày, haizzz, không nghĩ rằng đến rau cải thôi cũng đã có nhiều loại như vậy, nào là bắp cải, cải chíp còn có cả cải thảo nữa, đau đầu muốn chết, cuối cùng tôi đã chọn loại thông dụng nhất là cải thảo, xong rồi đến đậu phụ cũng thế, đầu tiên là định mua đậu chiên sẵn nhưng thấy nhiều dầu mỡ quá nên ngẫm lại vẫn là thôi đổi sang đậu trắng cho lành. Tôi còn lên mạng dựa theo cách làm trên đó... đầu tiên là bật nhỏ lửa... rồi đến..."

Văn Kha nghe thấy thế mà choáng cả người.

Phó Tiểu Vũ là kiểu Omega cực kỳ thông minh, phong cách làm việc cũng là ngắn gọn dứt khoát giàu kinh nghiệm, anh chưa từng nghe cậu lải nhải dài dòng văn tự, nói những lời thừa thãi chẳng quan trọng như thế này bao giờ.

"Cậu ấy chính là như vậy đấy."

Hàn Giang Khuyết đứng ở một bên, khẽ nói với Văn Kha: "Một khi uống nhiều rồi là lại nói nhiều, chuyện gì cũng phải trình bày đầy đủ từ đầu đến cuối, mỗi một chi tiết đều phải nhắc đến không bỏ qua bất cứ điều gì."

"Hahaha." Văn Kha vốn còn đang nhịn cười, mà Hứa Gia Nhạc đã cười phá lên không chút khách sáo, lần này đến lượt anh cũng không nhịn được nữa bèn cúi đầu xuống, cười đến đuôi mắt cong cong.

Phó Tiểu Vũ mơ mơ màng màng sắp nằm nhoài ra ghế sofa đến nơi, nhưng cho dù đã như vậy rồi thì cậu vẫn rất cố chấp tiếp tục lảm nhảm: "Tôi nấu hơn mười phút nhưng mà lúc uống lại chẳng có tý mùi vị nào cả, sau đó tôi thấy trên mạng nói rằng cải thảo phải xé ra chứ không được thái, làm như thế gia vị nêm nếm sẽ ngấm vào trong ăn mới ngon được."

"Đúng là như vậy đấy, cậu nói không sai." Văn Kha nín cười nhẹ nhàng phụ họa theo.

"Ừm..."

Phó Tiểu Vũ dường như rất để ý đến người nghe duy nhất của mình, cậu đã trót phải trét mà tóm lấy tay Văn Kha, tự mình nằm xuống còn kéo anh cũng phải cúi người theo.

Văn Kha nhìn vào Phó Tiểu Vũ ở khoảng cách rất gần, trong thoáng chốc không khỏi ngẩn ra.

Cùng nhau làm việc căng thẳng bao lâu nay, có đôi khi ngược lại sẽ xem nhẹ bề ngoài xuất chúng của Phó Tiểu Vũ.

Da dẻ Omega bóng loáng như vải satanh, sáng lên vẻ khỏe mạnh, cậu có đôi mắt mèo tròn xoe lại quyến rũ, có lẽ bởi vì ánh mắt lúc này đang mông lung ướt át nên hiện ra có phần ngốc nghếch, trên người tỏa ra tin tức tố mùi hoa tử la lan nồng đậm.

Phó Tiểu Vũ lúc thường vẫn luôn sống gò bó trong khuôn mẫu của một người tài giỏi hoàn hảo, cũng bởi vậy nên khiến người khác khó nhận ra sức hấp dẫn của cậu khi là một Omega.

Nhưng mà lúc uống say, lại bởi vì những hơi thở ngây ngô ngốc nghếch này mà mang đến cảm giác cực kỳ đáng yêu.

"Tiểu Vũ, cậu uống nhiều rồi đó, tôi đưa cậu vào phòng ngủ một lát nhé."

Ánh mắt Văn Kha rất nhu hòa, nhẹ nhàng sửa lại tóc mái lộn xộn cho Phó Tiểu Vũ rồi từ từ đỡ cậu dậy, sau đó đưa Omega đã say đến nỗi chẳng mở được mắt ra đến bên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.

"Hứa Gia Nhạc, đêm nay cậu cũng ngủ ở đây luôn đi, muộn lắm rồi."

Văn Kha thu xếp ổn thỏa cho Phó Tiểu Vũ xong, lúc đi ra đã nói với anh ta như vậy.

"Cũng được, tôi ngủ trên sofa luôn." Hứa Gia Nhạc rất tùy ý nói.

"Đừng, cậu cứ ngủ ở phòng cho khách đi—— trước đây cậu cũng ở đó mà, căn phòng ấy vẫn được giữ nguyên như vậy không thay đổi gì cả, vừa xinh."

Văn Kha lắc đầu một cái, xuất phát từ lập trường của bạn bè nhìn thấy Hứa Gia Nhạc mới vừa mệt mỏi như vậy cũng không khỏi có hơi lo lắng, thế nên anh nói rất dứt khoát: "Tôi và Hàn Giang Khuyết ngủ ở phòng khách là được rồi, ngoài này đều được trải thảm len nên nằm cũng thoải mái lắm, ôm một bộ chăn gối ra dùng là được."

Hứa Gia Nhạc nghĩ một lát, rồi lại nhìn thấy căn hộ ở Thế Gia này, quả thật chỗ nào cũng có thể đặt lưng xuống là thoải mái ngủ được nên cũng không khách sáo với Văn Kha nữa, bèn gật đầu một cái.

Sau một ngày bận bịu, Văn Kha vốn cũng đã thấy hơi mệt rồi.

Anh và Hàn Giang Khuyết cùng nhau đánh răng rửa mặt trong phòng vệ sinh ở phòng khách xong, hắn bèn chuyển bàn nước qua một bên, Văn Kha thì lặng lẽ đi vào phòng ngủ chính mang bộ chăn gối dự phòng ra ngoài, như vậy toàn bộ thảm len trong phòng khách nhất thời liền trở thành một chiếc giường thật lớn.

Sau khi tắt đèn, bóng tối đen ngòm trong thoáng chốc xâm chiếm lấy toàn bộ không gian, Văn Kha và Hàn Giang Khuyết nằm trên tấm thảm len ấm áp, hai người họ khó khăn lắm mới bắt đầu có thời gian riêng tư ở bên nhau, vì vậy khi mới vừa tiến vào trong chăn đã lập tức ôm chặt lấy nhau.

TV vẫn còn đang bật, trong đó kênh Discovery đang phát một bộ phim tài liệu về động vật ở châu Phi, trùng hợp là chiếu tới hình ảnh một nhóm các chú hươu cao cổ đang ăn lá.

Âm thanh của TV được vặn ở mức rất nhỏ, Văn Kha chỉ có thể lờ mờ nghe thấy mấy phóng viên và nhiếp ảnh gia người da trắng trong chương trình đang nói vài tiếng "hươu cao cổ, hươu cao cổ ——"

Hàn Giang Khuyết nghe thấy bỗng nhiên lại khẽ cười thầm hai tiếng——

"Cậu cười gì thế?" Văn Kha đến gần, thân mật kề sát khuôn mặt của mình vào khuôn mặt của hắn, hỏi nhỏ: "Vừa nãy anh ta nói hươu cao cổ thì làm sao?"

"Anh ta nói là, sex life của hươu cao cổ rất ngắn thậm chí chỉ có một giây thôi." Hàn Giang Khuyết nghiêm túc nói.

"Một giây?" Văn Kha giật cả mình.

"Thật." Hắn nháy mắt một cái, tiếng nói càng trầm thấp hơn: "Anh ta còn nói, tuy là ngắn nhưng nghi thức lại rất phức tạp, hươu cao cổ đực phải dùng đầu húc vào phần hông của hươu cao cổ cái để thúc nó tiểu ra, như thế thì con đực mới có thể dựa vào việc thử nước tiểu để đoán xem con cái có đang trong thời kỳ rụng trứng hay không (2)."

(2)= Các chàng hươu đực thường ghé thăm nhiều bầy nhóm khác nhau để tìm kiếm một cô nàng vừa ý kết đôi. Để chọn bạn tình, hươu đực dựa vào yếu tố khiến nó thấy hợp với mình nhất: vị nước tiểu của những con hươu cái.

Bọn hươu cái thì tỏ ra rất hợp tác trong nghi lễ "thử nước tiểu" này, theo các nhà nghiên cứu David M. Pratt và Virginia H. Anderson.

"Khi con đực ngửi mông con cái, con cái phải tiểu ra để con đực hứng được, liếm láp nếm thử," họ viết.Nếu một con hươu cái đặc biệt thích một con đực nào đó, nó sẽ đi tiểu khi con đực đó đi ngang qua mà không cần chờ tới lúc được đụng chạm vào. Có vẻ như khoái cảm "vòi sen vàng" - urolagnia - tức đạt hưng phấn tình dục bằng nước tiểu, không phải là phát minh gì của riêng loài người.



Văn Kha lập tức ngây ngẩn cả người, ngay sau đó là cảm thấy nhiệt độ trên khuôn mặt mình cũng ngày một tăng cao.

Đôi mắt đen nhánh đẹp đẽ của Hàn Giang Khuyết trong bóng tối đang chớp chớp, sáng lên nhìn vào anh.