"Hàn Giang Khuyết,"

Văn Kha cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch, khi bản thân còn chưa nhận ra được thì anh đã lặng lẽ cưỡi ở trên người hắn rồi.

Anh cúi đầu xuống, bất thình lình ngậm lấy vành tai của Hàn Giang Khuyết, lại gọi một lần: "Sói con!"

Văn Kha cắn Hàn Giang Khuyết một cái chẳng hề nhẹ, hơn nữa còn rất đột ngột.

"Shh...!" Hắn không nhịn được mà hít vào một hơi, theo bản năng che cái tai đi, đôi mắt mở to nhìn Văn Kha đang đè trên người mình.

"Sói con, tôi, tôi rất muốn cậu."

Văn Kha khẽ thở hổn hển, tay anh hướng xuống phía dưới, có hơi gấp gáp muốn cởi khuy áo ngủ của Hàn Giang Khuyết.

Đây vẫn là lần đầu tiên, anh biểu đạt trần trụi dục vọng của chính mình.

Omega không đến kỳ phát tình vốn là nên điềm đạm và thận trọng, nhưng Văn Kha lại nhận ra mình đang hoàn toàn không kiềm chế nổi, anh yêu người này quá nhiều, dục vọng nồng đậm đó vượt qua bất kỳ giới hạn giới tính nào.

Muốn chiếm lấy Hàn Giang Khuyết, bằng bất kỳ hình thức nào mà anh có thể.

Hàn Giang Khuyết ngẩn ra vì cú tấn công trực tiếp này.

Đôi mắt của hắn vừa đen láy vừa sáng rõ, tiếng hít thở cũng càng ngày càng trầm thấp, nhưng sau đó lại không thể không cố gắng kiềm chế, nói bằng giọng khàn khàn: "Tiểu Kha, em mới vừa mang thai, không cho vào được."

"Ưm..."

Văn Kha chạm vào cơ bụng bóng loáng múi nào ra múi nấy của Hàn Giang Khuyết, đầu ngón tay hệt như một ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Tin tức tố trên người Hàn Giang Khuyết mang theo mùi thơm tinh khiết, vóc dáng của hắn hoà lẫn trong bóng tối mơ hồ lại đẹp đẽ.

Văn Kha mạnh mẽ hưởng thụ cảm giác được ôm lấy người mình yêu.

Vẻ gợi cảm xinh đẹp ấy, khiến giọng nói của anh cũng run rẩy kịch liệt bởi khát vọng: "Tôi muốn Hàn Giang Khuyết."

Anh lặp lại một lần, còn đặt một nụ hôn lên trán của hắn, khẽ thì thầm: "Muốn hôn cậu, muốn "hôn" chỗ đó của cậu, Hàn Giang Khuyết, tôi muốn ăn sạch cậu."

Cơ thể Hàn Giang Khuyết run lên một cái, không biết là bởi bị cắn, hay là bởi những lời lẽ biểu lộ tình yêu cuồng nhiệt của Văn Kha khiến hắn kích động, đến cả hai tai cũng ửng đỏ cả lên.

Hắn đã không nhịn được nữa, nên vội lật tay lại ôm trọn lấy thân eo thon gầy của Văn Kha, nhưng vẫn còn rất để ý đến hoàn cảnh xung quanh mà khẽ thầm thì: "Nhưng Hứa Gia Nhạc và Phó Tiểu Vũ vẫn còn ở đây mà."

"Không sợ."

Văn Kha mơ màng nói, anh vươn cánh tay ra khỏi chiếc chăn lục lọi tìm kiếm điều khiển từ xa, rồi chỉnh âm lượng của kênh thế giới động vật lớn hơn một chút, đôi mắt ngày thường dịu dàng là thế nhưng mà lúc này lại rất tinh ranh: "Chúng ta nhỏ tiếng thôi."

Anh nói vậy rồi sau đó bèn cởi khuy áo ngủ của mình ra.

Hàn Giang Khuyết lần đầu tiên thấy được Văn Kha như thế này, hắn thoáng kinh ngạc mà hít vào một hơi, muốn ngồi dậy nhưng lại bị người ở phía trên cản lại chẳng hề khách sáo.

Omega cứ như thế nâng khuôn mặt của Alpha dưới thân mình lên, rồi dành cho hắn một nụ hôn thật sâu.

Hàn Giang Khuyết có chút không biết nên làm thế nào, nhưng lập tức lại không kiềm lòng được mà hé miệng ra, để mặc cho Omega trong lòng mình dùng răng môi trêu chọc hệ thần kinh của hắn

Kỹ thuật hôn môi của Văn Kha không tính là quá tốt, nhưng kinh nghiệm của Hàn Giang Khuyết còn thảm hơn.

Hai người họ hôn nhau một cách thật ngốc nghếch, nước bọt dinh dính chảy xuống từ khoé miệng, có đôi lúc giống hệt như muốn ăn trọn bờ môi của đối phương vậy.

Văn Kha thở gấp, âm thầm thò tay xuống dưới mò tìm chiếc quần ngủ vướng víu của Hàn Giang Khuyết rồi kéo xuống, sau đó lại dùng sức nắm vào bộ vị đã cương cứng giữa hai chân hắn.

"Ư..."

Hàn Giang Khuyết giật cả mình, đôi mắt đẹp đẽ gần như trợn tròn.

Thế nhưng vị trí quan trọng bị kích thích như vậy, trong nhất thời không thể giải phóng, từ cổ họng hắn liền tràn ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

"Văn Kha... Em, buông, buông ra một chút đi."

Hàn Giang Khuyết vội vàng thở hổn hển nói.

"Sao lại phải thế?" Văn Kha chống người dậy, anh cười cười còn mang chút ý xấu, không đợi câu trả lời của Hàn Giang Khuyết mà tiếp tục khẽ nói: "Nhưng mà tôi không muốn."

Văn Kha vừa nói, vừa nắm lấy biểu tượng đàn ông của hắn, ra sức tuốt, phương thức như vậy mang đến kích thích mạnh mẽ đồng thời cảm giác đau đớn cũng theo đó mà đến.

Hàn Giang Khuyết theo bản năng muốn ngăn cản bàn tay của Văn Kha, nhưng bị anh chẳng hề khách sáo một chút nào mà lật tay lại giữ lấy cổ tay của hắn, rồi sau đó là ấn chặt vào một bên thân mình.

"Không cho phép cậu trốn."

Omega đắc ý nói, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng vì rượu, nốt ruồi đỏ quyến rũ bên khoé mắt ấy tựa như giọt huyết lệ ướt át.

Hàn Giang Khuyết có hơi ngơ ngẩn.

Thể lực Alpha xưa nay, chính là thứ quyết định bọn họ khi ở trên giường là bên chủ động, hắn có thể lựa chọn không bị giữ lại cổ tay mất mặt như thế này, có thể dễ dàng lật ngược tình thế đặt Omega dưới thân mình.

Nhưng Hàn Giang Khuyết đã bị trói buộc bởi chiếc còng vô hình, khiến hắn hoàn toàn không có cách nào chống lại được.

Hắn trước nay chưa từng thấy Văn Kha như thế này bao giờ——

Chủ động còn hung hăng, từ một hươu cao cổ đột nhiên biến thành động vật ăn thịt.

Hắn cứ nhìn vào Omega cưỡi ở trên người mình như thế, âm thầm nháy mắt một cái.

Thân thể Omega để trần như chú cá xinh đẹp nhảy lên khỏi mặt biển rộng lớn, phơi bày chiếc bụng trắng nõn dưới ánh trăng bạc lấp lánh.

So với hai cánh mông no thịt, chiếc eo của Văn Kha lại thon gọn hơn nhiều, hai điểm nhỏ xinh màu hồng nhạt cũng thật mềm mại đáng yêu.

Chính bởi tay chân của anh gần như yếu ớt, một khi tưởng tượng ra trong cơ thể mảnh khảnh ấy đang nuôi dưỡng hai sinh mệnh nhỏ bé, bản năng thương yêu, xót xa cùng dục vọng của Alpha đối với Omega cứ nhẹ nhàng lại hỗn độn ào đến——

"Hươu con... nhẹ thôi mà."

Hàn Giang Khuyết chỉ có thể nói vậy.

Sự khuất phục của hắn là cam tâm tình nguyện, dù vẫn mang theo chút ấm ức.

Alpha cấp S có kiên cường đến thế nào chăng nữa, nhưng bộ vị bị nắm lấy kia cũng rất quý giá.

"Cậu xin tôi chưa?"

Văn Kha nằm sấp xuống người hắn, hỏi.

Hàn Giang Khuyết cắn chặt răng nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng vẫn quyết định phải phản kháng một chút nên không lên tiếng.

Văn Kha thấy Alpha không nói lời nào, bèn dùng một cái tay nâng khuôn mặt của Hàn Giang Khuyết lên, chốc chốc lại nhàng nhàng hôn một cái.

Hàng lông mày anh tuấn, đôi mắt vì dục vọng mà càng trở nên sâu thẳm, còn có khoé mắt như những cánh hoa đang nở rộ xếp chồng lên nhau——

Đẹp thật.

Hàn Giang Khuyết là sinh vật đẹp đẽ nhất trên thế giới này, là ảo ảnh trong giấc mộng từ thuở anh mới biết yêu.

Tình cảm ấy, khiến đáy lòng Văn Kha như run rẩy, khiến cho kích động muốn làm ngược lại ý muốn của Alpha càng trở nên mạnh mẽ.

Từ trước đến nay anh không hề biết rằng, hoá ra Omega cũng có dục vọng muốn tấn công như vậy——

Dục vọng này không thuộc về kỳ phát tình của Omega, mà chỉ vẻn vẹn thuộc về giống đực đã thành niên.

Động tác nắm lấy cậu nhỏ của Alpha vẫn chưa ngừng nghỉ, nụ hôn lại không thể kiềm chế được mà càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Anh cắn vào chiếc cằm xinh đẹp của Hàn Giang Khuyết, sau đó là ngậm lấy vành tai của Alpha dùng đầu rằng sắc nhọn hung hăng cắn vào nơi máu thịt mỏng manh, thậm chí còn ra sức đến nỗi cảm nhận được vị máu tanh.

"A..."

Hàn Giang Khuyết đau đến phát run, ngay đến cơ bắp trên cánh tay đang ôm lấy Văn Kha cũng căng lên.

Dáng vẻ lúc đau đớn của Alpha cực kỳ mê người, lông mi thật dài oan ức chớp chớp, trong đôi mắt đén như mực còn hiện lên ánh nước.

Trong bầu không khí quyện lẫn mùi tin tức tố và mồ hôi, bối cảnh âm thanh đều là những lời kể về quá trình giao phối của hươu cao cổ bằng tiếng Anh, toàn bộ thế giới ngoại trừ hai người họ ra thì không có ai biết rằng, trong căn phòng khách nho nhỏ này, trong một chiếc giường được trải bằng chăn này lại có một Alpha đang bị bắt nạt, vành mắt cũng đã đỏ lên.

"Hàn Giang Khuyết," giọng Văn Kha khàn khàn, gọi: "Chú sói con của tôi."

Anh vừa thương xót nhưng cũng vừa phấn khích, vuốt vuốt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn, nhưng vẫn không kiềm chế được mà lúc hôn lúc cắn:

"Cậu thật đẹp."

Anh vuốt ve lông mày của Hàn Giang Khuyết, hổn hển nói: "Cậu biết không, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cậu cả người tôi đều ngẩn cả ra, tại sao trên đời lại có một đôi mắt đẹp đến vậy, một vai đeo cặp, áo sơ mi cắm thùng được một nửa, vừa lạnh lùng lại vừa xinh đẹp.

Tôi cứ ngơ ngác nhìn cậu như thế đấy, cả tiết học đó thầy giáo giảng gì tôi cũng chẳng nghe lọt, trong đầu óc toàn chỉ nghĩ đến cậu thôi. Hàn Giang Khuyết, cậu có biết điều đó không?"

Hàn Giang Khuyết vốn còn đang úp mặt vào lồng ngực của Văn Kha, sau khi nghe được những lời này mới ngẩng đầu lên nhìn.

Hắn nháy mắt một cái, tuy rằng trên mặt còn lưu lại vẻ đau đớn vì bị cắn, thế nhưng trong đôi mắt lại toát ra vẻ đắc ý: "Tôi biết."

Lần này đến phiên Văn Kha khẽ ngây ngẩn.

"Ở trên lớp anh rất hay lén nhìn tôi," Hàn Giang Khuyết khẽ cười: "Còn dùng sách che lại tưởng là tôi không biết."

Hắn nói đến đây, bỗng nhiên như nhớ ra gì đó có chút canh cánh trong lòng mà nói nhỏ: "Văn Kha, thời ấy cái gì em cũng nghe tôi, chẳng bắt nạt tôi bao giờ."

Văn Kha cúi đầu xuống hôn một cái vào đôi môi của Alpha đang tủi thân, cố ý tỏ ra xấu xa, nói: "Sói con ngốc nghếch này, bởi vì khi đó tôi còn chưa có được cậu mà... Nhưng bây giờ khác rồi, đến tay rồi thì phải bắt nặt hết sức mình thôi."

Vốn là những lời tán tỉnh có hơi ác liệt, nhưng sau khi Hàn Giang Khuyết nghe thấy, trong đôi mắt lại chợt nổi lên ánh sáng của sự ngượng ngùng——

Bây giờ Văn Kha nắm giữ được hắn rồi.

Văn Kha chiếm được hắn rồi.

Hàn Giang Khuyết hiểu là như vậy đấy.

So với việc có được Văn Kha, việc bị chiếm giữ càng mang đến cảm giác an toàn hơn cho Hàn Giang Khuyết.

"Hươu con này." Hắn cất tiếng nói, cười lên còn thấy hơi ngốc ngốc: "Em là chú hươu con bá đạo của tôi."

Hàn Giang Khuyết ôm chặt Văn Kha vào lòng, rất dịu dàng, nói: "Tôi muốn trườn xuống dưới."

"Hả?" Văn Kha nhìn hắn đầy khó hiểu.

"Tôi muốn nếm thử cái mông của em," Hàn Giang Khuyết khẽ nói: "Muốn xem xem hươu cao cổ có đang trong kỳ rụng trứng không."