Trưởng thành là lúc con người ta hiểu ra được giá trị của bản thân nằm ở đâu. Nó có đáng giá hay không điều phải coi nơi mình từ bước đến. Thay vì cố suy nghĩ như một kẻ trưởng thành thì hay hạnh động như một kẻ ngu để chứng tỏ họ đang mất lừa từ chính bản thân mình.

Ngáp một cái cho lấy tinh thần rồi đi đánh răng. Nhìn trong gương, đôi mắt thâm quầng ây đã giảm một chút như nó lại không giảm sự mệt mỏi trên đấy.

Lựa cho mình một bộ đồ thể thao dễ vận động chứ mà chọn quần jeans thì đang đánh nhau cái nó rách cái bẹt thì ôi trời ôi nhục như con cá nục luôn.

Làm gì làm ăn sáng vẫn trên hết, xuống nhà Takemichi trổ tài nấu ăn thượng thừa của mình, nhìn vậy thôi chứ ở tương lai cậu nấu ăn hơi bị ngon đấy, tại Hinata nói thích ăn ngon thế là cậu học nấu ăn về nấu cho cô ăn mỗi ngày vậy mà cô lại phản bội anh. Thật là có phúc mà không biết hưởng.

Ăn xong nhìn lại đồng hồ thì cũng đã quá giờ để tập hợp rồi, giờ này là giờ đánh nhau sắp xong đến nơi rồi chứ tập hợp gì nữa.

.
.
.

Ôi trời cảnh tượng Mikey đang bị đánh bởi chú hổ xinh xắn, đúng là cảnh tượng sinh động, phải lấy điện thoại ra quay làm kỉ niệm mới được.

Đang đứng ở một góc của Touman mà thản nhiên cầm cây kem vị bạc hà socola ưa thích mà ăn, tay kia thì cầm điện thoại mà quay. Tuy là đứng ở thuộc địa Touman như họ lại không thấy cậu, cậu cứ như vô hình trong mắt họ mà lướt qua.

" Nii-san tên đó có phải bên Touman không " Chàng trai có mái tóc vàng có vài đường màu xanh nhạt sang kẻ, cùng một cặp mắt kính nhìn về phía cậu.

" Không biết nữa " Người con trai xinh đẹp như một đứa con gái kế bên cũng nhìn theo ánh mắt của em mình mà lên tiếng. Tên đó là ai thế?? Thản nhiên làm như không có chuyện gì. Quái, không lệ là ác chủ bài của Touman.

" Hồi đó thấy cảnh này là mình đã lao vào cứu cậu ta rồi, như giờ nhìn cậu ta bị đánh đã con mắt quá trời luôn, sắp bị đâm rồi kìa, kiểu gì cũng đâu có chết đâu mà lo " nhìn thấy con dao trên tay của chú hổ, cậu zoom cái màn hình cho rõ hình ảnh lên chờ đợi giây phút Mikey bị đâm.

Như xu vãi ra Kazutora đâm hụt một nhát còn bị Mikey đá cho vào bụng mà bay ra vài mét. Mặt cậu thất vọng tất máy quay rồi từ từ bước vô chiến trường.

Chàng trai mái tóc đen dài hét lên tay cầm dao đưa lên.

" Mikey, Kazutora, chúng mày không ai đáng để chết cả, nên để tao chết .. "

" Baji con nói gì vậy !!"

Khung cảnh thật là lộn mà, Takemichi tay thì đang cản con dao đâm xuống mà ghim vào tay mình mà chảy máu, tay kia thì điện thoại đưa gần vào lỗ tai của Baji.

" Baji nói mẹ nghe, con muốn gì hả?!? " Một giọng nói của người phụ nữ ở đầu dây hét lên làm cho Baji sợ hãi mà thả con dao ra chụp lấy cái điện thoại của cậu mà giải thích.

" Con... Con.. Không..."

" Cô ơi, có gì con sẽ giải thích lại nhé" Cậu cúp máy lụm con dao lên đi đến chỗ Kazutora đang khổ sở ngồi dậy khi bị ăn cú đá của Mikey.

Ngồi xuống chụp lấy vai Kazutora quay mặt vui vẻ nói

" Nè nè Mikey tại sao mày không tha thứ cho cậu ta, dù sao cậu ta cũng rất đau khổ mà " Mong chờ câu trả lời từ cậu ta như nói thật thì cậu biết trước rồi, nên giả bộ mong chờ vậy thôi.

" Tao vốn đã tha thứ cho cậu ta rồi " Mikey đi đến cho cậu đưa tay trước mặt con hổ kia " Vậy nên cùng về nhà nhá Kazutora "

" Ukm " Cậu ta ngạc nhiên một lúc rồi cũng đưa tay lên nước mắt rơi xuống trong hạnh phúc, cậu nhìn mà thấy mắc ói quá nên đã lẻn đi về như đời lại không cho cậu đi dễ dàng.

" Này Takemichi, mày đi đấy " Mitsuya thấy cậu đang lẻn đi liền lên tiếng kéo cậu lại.

" Đi về " Quay lại chỉ vào đường ra

" Mày không được đi, chưa có sự đồng ý của tổng trưởng mày không được đi " Draken hết lên, tên này gan càng ngày càng to rồi đấy.

" Đúng vậy, mày vừa cứu Baji mà " Chifuyu gật đầu với ý kiến Draken

" Này ai cứu tao chứ, nó lấy mẹ tao ra hù tao mà " Baji cay cậu nãy giờ rồi, lấy mẹ hắn ra hù, chút nữa phải đập một trận mới được.

" Em ghét thằng nào cải lại lệnh tổng trưởng " Angry nói

" Haha anh cũng vậy "

Takemichi lần này bực mình thiệt rồi, đôi mày đã nheo lại mặt khó chịu nói

" Hình như có sự nhằm lẫn ở đây thì phải, tao đã rời Touman hôm qua rồi, còn việc cứu Baji là lời hứa, hai chuyện này nó không liên quan nhau nên đừng làm phiền đến tôi nữa " bây giờ họ mà không chịu cho cậu đi thì cậu liều mạng đánh họ luôn.

Lại một lần nữa cậu bỏ đi để lại phía ánh mắt buồn bã và rối rắm nhìn cậu. Rõ ràng là cậu đã cứu họ xong lại phủ tay bỏ đi. Cậu không thấy mình quá đáng sao??

.

.

.

Ở chỗ nào đó của trận chiến Kisaki tức giận mà đá mạnh vào cái môtô hư ở đó. Khốn kiếp tại sao kế hoạch lại lệch nữa rồi. Hamma nhìn tên hề mà nhún vai một cái rồi hút thuốc.

Kisaki mắt tức giận nhìn Takemichi mà suy nghĩ, tại sao cậu lại làm vậy, tay đang chảy máu kìa, không thấy đau à, cái tên ngốc này... Khoan đáng lẽ hắn phải chửi cậu chứ, sao lại quan tâm cậu.

Không người hắn yêu là Hinata còn cậu là kẻ thù.

Takemichi là kẻ thù, mãi mãi là kẻ thù