*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi vẫn không hiểu ra sao, vội hỏi Mặc Hàn: “Anh phát hiện ra cái gì?”

“Nàng là một đoạn xương của Bàn Phượng, cho nên mới có hơi thở của Bàn Phượng.” Mặc Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt có bốn phần tương tự với tôi ở đối diện kia, nhíu mày.

Tôi dần hiểu ra, lúc trước nàng nói “Trở thành nàng chân chính” là có ý gì.

Nàng chỉ là một đoạn xương, nhưng nàng muốn ăn tôi, trọng tố máu thịt, trở thành Bàn Phượng chân chính.

Tôi còn có năng lực Collagen sao?

Tôi líu lưỡi một phen, đúng sự thật nói những việc này cho Mặc Hàn, nhìn thấy khuôn mặt của hắn xuất hiện kinh ngạc không nhỏ hiếm thấy.

“Làm sao vậy?” Âm linh muốn ăn tôi nhiều như vậy, cũng không thiếu một con này đi.

Mặc Hàn tỉ mỉ nhìn tôi, cuối cùng, vẫn là ôm chặt tôi vào trong lòng: “Không có việc gì, đừng rời khỏi ta là được.”

“Em không rời khỏi anh, đuổi em cũng đều không đi.” Tôi mặt dày vô sỉ làm nũng.

Hắn cúi đầu hôn một cái, quay đầu thấy đoạn xương Bàn Phượng lại muốn công kích chúng tôi, trở tay đánh ra một đạo kiếm thế hất nàng đi.

Không đợi nữ nhân kia lại ra tay, Mặc Hàn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh nữ nhân kia không hề có lực đánh trả.

Không đến vài cái, ở bên trong tiếng kêu rên của nữ nhân kia, nàng bị đánh trở về nguyên hình, thật đúng là một đoạn xương cốt đã nát bét. Hơn nữa, căn cứ vào kinh nghiệm tôi nấu cơm nhiều năm, đây hẳn là một đoạn xương ức gà, hẳn là xương sườn trước ngực Bàn Phượng.

Nhất tới gần trái tim và xương sườn kia.

Xương cốt rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng lộp bộp, cốt tủy đã không có, chỉ có máu đen chảy ra, còn tàn lưu hơi thở thối rữa.

Mặc Hàn ném qua một lam hỏa, thiêu sạch sẽ.

Tôi có chút kinh ngạc: “Không giao nàng cho Khổng Tuyên sao?”

“Mộ Nhi, chuyện này quyết không thể để Khổng Tuyên và Đại Bàng biết.” Mặc Hàn vuốt đầu tôi giáo dục tôi.

Tôi khó hiểu: “Nhưng đó là di thể của mẫu thân bọn họ…”

“Mộ Nhi, hiện tại chúng ta còn không rõ ràng tính toán của Khổng Tuyên lắm. Nếu hiện tại tùy tiện nói những việc này cho hắn, vạn nhất hắn mê muội muốn sống lại Bàn Phượng, nàng phải làm sao bây giờ?”

Tôi đánh cái rùng mình: “Ăn luôn em, Bàn Phượng thật sự có thể sống lại sao?”

Mặc Hàn lắc đầu: “Không thể, đoạn xương bị chôn ở dưới cây ngô đồng nhiều năm, hấp thu linh lực của cây ngô đồng mới dần tu nhân thân, tự mình có ý thức. Nuốt nàng, cho dù nàng có thể mọc ra huyết nhục mới, cũng không phải là Bàn Phượng, hồn phách bên trong không phải.”

“Khổng Tuyên hẳn là sẽ không sống lại một hàng giả đi…” Khổng tước tao bao hẳn là không ngu như vậy.

Mặc Hàn thở dài: “Mộ Nhi, nàng phải biết rằng, có đôi khi, có một số người mà nói, giả cũng còn tốt hơn không. Thế nhân sẽ lừa mình dối người.”

Mặc Hàn nói có đạo lý.

Chuyện này chúng tôi làm bộ chưa từng xảy ra.

Chỉ là……

“Mặc Hàn, Lam Thiên Hữu bảo chúng ta tới dưới cây ngô đồng nhìn xem, là bởi vì xương cốt này sao?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn nhìn bậc thang trong chỗ sâu, nói: “Hẳn là không phải, nơi này là không gian quỷ đoạn xương chế tạo ra, nếu không có ngươi bị nàng mạnh mẽ mang vào nơi này, ta nhất định đều không thể phát hiện. Thực lực của Bàn Phượng ngang ngược, cố ý giấu diếm được Thiên Đạo. Trời hẳn là không phát hiện được.”

Nói đến cái này, tôi nhớ ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

“Vì sao ngay cả Khổng Tuyên đều không vào được nơi này, mà em thì có thể?”

Ánh mắt Mặc Hàn rất là lo lắng, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Có lẽ, nàng và Bàn Phượng có sâu xa gì đó nói không ra. Trên người của nàng có hơi thở của Bàn Phượng, đoạn xương này là xương sườn của Bàn Phượng, cho nên nàng có thể tiến vào.”

Hắn nói có chút bất đắc dĩ: “Không phải bảo nàng ở tại chỗ chờ ta sao? Sao lại ra đây?”

Tôi bĩu môi: “Một mình em sợ hãi… Muốn ở bên anh…” Dừng lại, nói chuyện xảy ra sau khi hắn buông tay của tôi ra cho Mặc Hàn.

Trong mắt Mặc Hàn không có trách cứ, nghe xong, nhiều hơn là là đau lòng và tự trách: “Xin lỗi, Mộ Nhi, ta không nghĩ tới việc này. Ta lo lắng chỗ mắt trận có nguy hiểm tiềm tàng gì đó sẽ lan đến gần nàng và hài tử, mà bậc thang nơi này chỉ là Mê Tung Trận đơn giản, nên không dẫn nàng theo, không nghĩ tới, bị người thừa dịp giả trang đi vào.”

Nói xong một câu cuối cùng, Mặc Hàn nghiến răng nghiến lợi.

Từ trước đến nay tôi luôn lạc quan: “Dù sao em cũng không có việc gì, anh cũng đã báo thù cho em, nói phát hiện của anh đi!”

Mặc Hàn gật đầu, hắn giơ tay lên triệu hồi ma trơi thiêu không gian quỷ này sạch sẽ, dẫn tôi rời khỏi nơi này, về tới phía trên bậc thang.

Cúi đầu, tôi đã thấy được khô bò tôi ném xuống lần đầu tiên.

Thì ra, nơi này chính là cửa tôi tiến vào không gian quỷ.

Mê Tung Trận nơi này đã bị Mặc Hàn phá hủy, hắn chỉ bậc thang duỗi trong chỗ sâu, nói với tôi: “Chỉ sợ, đồ vật súc sinh kia nói, là phía dưới những cái đó.”

“Phía dưới là cái gì?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn ấn cái nút: “Đi xuống nhìn xem sẽ biết, Mộ Nhi, nàng khẳng định biết được.”

Tôi tò mò kéo tay hắn đi xuống dưới, không có Mê Tung Trận, rất nhanh đã tới đáy bậc thang rồi.

Đập vào mắt, lại là một đám trứng to như lu nước.

Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người.

Những quả trứng này, mỗi một quả đều cao đến eo. Trên mặt vỏ trứng có hoa văn lôi vân và ngọn lửa, chỉ là cũng không có sinh khí gì.

Tôi duỗi tay xoa xoa, xúc cảm như là đang sờ một cục đá.

Tôi không thể tin được nhìn về phía Mặc Hàn: “Trứng Bàn Phượng?”

Người đàn ông bên cạnh gật đầu: “Chỉ sợ là thế.”

“Nhưng Bàn Phượng nhất tộc không phải chỉ còn lại có Khổng Tuyên và Đại Bàng sao? Sao còn sẽ có nhiều trứng như vậy?” Tôi cảm thấy quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Mặc Hàn ý bảo tôi nhìn những quả trứng này, tôi phân ra một tia linh lực đi tra xét, cái gì cũng chưa phát hiện, cảm giác như một một cục đá.

Nhưng nhìn đến hình ảnh trong trí nhớ khi rời khỏi núi Bất Chu, tôi có thể cảm nhận được trong hai quả trứng trong trí nhớ kia có hai sinh mệnh nhỏ!

“Những cái này thật sự là trứng Bàn Phượng sao?” Chứ không phải là Khổng Tuyên tìm hai cục đá, khắc thành cái dạng này đi!

Mặc Hàn nói rất mơ hồ trả lời: “Đúng, mà cũng không phải.”

Tôi khó hiểu, Mặc Hàn giải thích nói: “Dùng lời của người sống mà nói, những cái này tương đương với là hoá thạch trứng Bàn Phượng.”

Như vậy tôi cũng có thể lý giải.

“Bọn họ là biến thành hoá thạch như thế nào?” Tôi lại hỏi.

Mặc Hàn ý bảo tôi ngẩng đầu nhìn trời, trầm giọng nói: “Mộ Nhi, diệt tộc, tự nhiên là ngay cả ấu tử cũng không buông tha.”

Thiên Đạo Hồng Hoang làm chuyện tốt.

Đưa mắt nhìn lại, bên trong hang động to như vậy, rậm rạp bày không biết bao nhiêu trứng hoá thạch Bàn Phượng.

Đỉnh đầu vòng quanh rễ cây thô tráng của cây ngô đồng, dưới chân cũng là rễ cây tế cần, tôi lại chỉ có thể thở dài một tiếng.

Không biết năm đó đến tột cùng tộc Bàn Phượng là làm cái gì, mới rơi vào một kết cục như vậy.

Nơi này trừ những trứng hoá thạch này cũng không có gì. Mê Tung Trận phía trước kia, cũng là Khổng Tuyên vì bảo hộ những trứng hoá thạch này mà thiết kế.

Nếu chúng tôi lại tiếp tục đi, sẽ bị dẫn tới chỗ cửa ra, rời khỏi nơi này.

“Thôi, Mặc Hàn, chúng ta đi thôi.” Tôi nói.

Mặc Hàn nhìn những quả trứng Bàn Phượng này, không thế yên tâm, tôi đang muốn thu linh lực phân tán ra ngoài, lại bắt vào khoảng không.

Linh lực tôi phát ra đã không có!

Tôi không tin tà, lại thử một lần, vẫn là cái gì cũng đều không tìm lại được, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Mặc Hàn, hình như linh lực của em biến mất ở hư không…”

Mặc Hàn nghe vậy, lập tức phát ra quỷ khí bao phủ ở hốc cây này, không phát hiện bất kì dị thường gì.

Hắn ý bảo tôi lại thả linh lực ra lần nữa, đồng thời khảm quỷ khí của hắn ở bên trong linh lực của tôi.

Trong mảnh nhỏ linh lực màu ngân bạch lóe một điểm đen, tôi cảm nhận được linh lực của tôi bị cái gì đó hấp dẫn đến một phương hướng khác, ý thức đuổi theo, lại bay về phía trên một quả trứng Bàn Phượng!

Linh lực bám ở trên vỏ trứng trong chốc lát, tôi thử thu hồi linh lực lại, quả trứng kia lại như đột nhiên có sinh mệnh lực, chính là lôi kéo linh lực của tôi.

Đã nói chính là trứng hoá thạch mà!

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn cũng có chút giật mình. Hắn ý bảo tôi buông khống chế với mảnh nhỏ linh lực kia ra, đã thấy một mảnh nhỏ kia như phất một khối tơ lụa trùm ở phía trên vỏ trứng.

Mảnh nhỏ màu ngân bạch dần trở nên trong suốt, như bị hấp thu, cuối cùng biến mất không thấy.

Mà quỷ khí Mặc Hàn khảm vào bên trong linh lực của tôi, cũng bị vỏ trứng ghét bỏ ném ra bên ngoài.

Mặc Hàn ý đồ đưa quỷ khí theo linh lực của tôi dung nhập vào bên trong vỏ trứng, lại không có biện pháp.

Vài mảnh nhỏ linh lực khác cũng bị vỏ trứng bất đồng hấp thu.

“Mẹ, con cũng muốn ăn!”

Đột nhiên, bảo bảo của nhà chúng tôi bất mãn một tiếng.

Tôi