*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Không chỉ có Mặc Hàn tức giận, tôi cũng tức giận.

Những trứng hoá thạch đó đoạt chút linh lực thì thôi, lại còn dám bôi nhọ chúng tôi như vậy!

Quả thật là đắc tội người một nhà chúng tôi!

“Đều là người xấu!” Bảo bảo tức giận nói: “Khẳng định là hâm mộ ta có ba ba và mẹ! Hừ!”

Tôi cũng tức giận, nhưng mà, tiếng thống khổ của trẻ con vẫn xuyên qua kết giới của Mặc Hàn, truyền vào tai tôi rõ ràng.

“Mẹ, hình như bộ dáng của bọn họ rất khó chịu…” Bảo bảo như lại có chút không đành lòng.

Đứa nhỏ ngốc, đắc tội cả nhà con, bọn nó có thể dễ chịu mới kỳ quái.

“Ngoan, đừng để ý đến bọn họ.” Tôi giáo dục bảo bảo, đồng tình và thương hại có thể có, nhưng tuyệt đối không thể lạm dụng.

Bảo bảo cái hiểu cái không gật đầu.

Tâm thần tôi lại không biết làm sao, hoảng hốt trong một cái chớp mắt.

“Ngươi cũng có hài tử…”

Loáng thoáng, tôi nghe được một giọng nữ xa xôi nói với tôi như vậy.

Vậy thì thế nào?

Tôi hỏi lại dưới đáy lòng.

“Ngươi nhẫn tâm nhìn hài tử của ngươi bị tội như vậy, bị người bắt nạt sao?” Giọng nói kia lại hỏi.

Đương nhiên không thể!

Ai dám bắt nạt bảo bảo của nhà chúng tôi tôi sẽ liều mạng với người đó!

“Buông tha cho những hài tử đó… Tha cho bọn nó…” Giọng nữ vừa dụ hoặc vừa mang theo ba phần cầu xin.

Tôi lập tức có chút mềm lòng.

Tiếng kêu thê thảm của trẻ con trong trứng hoá thạch không dứt bên tai, bọn họ hẳn là đã chịu giáo huấn.

Tôi kéo tay Mặc Hàn lại: “Mặc Hàn, được rồi.”

Mặc Hàn không nguyện ý.

Nhưng thấy sắc mặt tôi không được tốt, hắn cũng lo lắng tình huống của tôi, theo tâm ý của tôi không lại tăng thêm uy áp và quỷ khí.

“Chúng ta đi thôi.” Tôi cảm giác tôi hô hấp đã có chút cực khổ, máu toàn thân đều sôi trào lên, tôi muốn toàn lực áp chế, mới không cho những dòng máu như dung nham này tổn thương đến bảo bảo.

Mặc Hàn thấy tôi như vậy, cũng chỉ có thể đồng ý.

Hắn bế tôi lên, đang muốn rời đi, một đạo phong thế sắc bén đánh tới, Mặc Hàn nghiêng người đánh vào trên tường, đánh gãy một rễ cây thô tráng của cây ngô đồng đến vài người đều ôm không hết.

Chúng tôi đề phòng nhìn lại nơi đó, không thấy mặt đã nghe thấy tiếng, chỉ nghe được một tiếng giận dữ hỏi: “Ai dám xông vào mật động ngô đồng của ta!”

Giọng nói rất quen tai, tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, đều đoán được là Đại Bàng.

Đồng thời, đại bàng cũng đi tới trước mặt chúng tôi.

Thấy là chúng tôi, hắn sửng sốt, thậm chí, trên mặt trước sau âm trầm kia của hắn còn có mấy vẻ khác thường.

Mặc Hàn lạnh lùng đảo qua hắn, cúi đầu quan tâm hỏi tôi: “Mộ Nhi, nàng thế nào? Còn