"Lúc nãy đi tắm, nước chảy vào mắt em." Lần thứ ba Hạ Dĩ Đồng nói với người yêu ở phía bên kia màn hình, "Thật mà, em có bao giờ lừa chị đâu."
Lúc Hạ Dĩ Đồng đang nằm trên giường rơi nước mắt vì xúc động thì ở bên kia, Lục Ẩm Băng vừa đi làm về đã nhanh chóng call video cho cô, Hạ Dĩ Đồng vội vàng lau nước mắt, nhìn lại mình ở trong gương, hiện tại có đi chườm đá cũng không kịp nữa, cô mở video lên với một đôi mắt đỏ và sưng to như quả óc chó.

Nếu cô không nghe máy chắc chắn Lục Ẩm Băng sẽ lo lắng.
Cái lí do nước chảy vào mắt này rõ ràng chỉ là lừa ma gạt quỷ, huống hồ Lục Ẩm Băng đây so với đám quỷ kia còn thông minh hơn nhiều.

Nhìn cái biết ngay người kia đã khóc một tiếng, nước chảy vào mắt mà trông như này chắc nước tu thành tinh luôn rồi.

Lục Ẩm Băng suy nghĩ về vấn đề an toàn của Hạ Dĩ Đồng, xem ra phải nhanh chóng đem người về bên cạnh mới an tâm.
"Em khóc không lâu đâu, chỉ có mười phút thôi à." Dưới sự tra khảo của Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng không còn cách nào đành nói ra một con số nhỏ nhỏ, hi vọng Lục Ẩm Băng sớm bỏ qua.
Lục Ẩm Băng im lặng, thẳng thắn sẽ nhận khoan hồng, không trung thực sẽ nghiêm trị.
Hạ Dĩ Đồng: "Hai mươi phút, không hơn, nếu mà hơn thì là em nói quá."
Hạ Dĩ Đồng: "Là nửa tiếng đấy, thực sự nửa tiếng em có thể khóc thành bộ dạng như này, chị cũng thừa biết da em như da em bé mà."
Thấy cô bịa càng nhiều lí do, mặt Lục Ẩm Băng càng lúc càng đen, đành phải ra chiêu cuối, nheo mắt đầy nguy hiểm: "Em có nói không? Nếu em không nói thật với chị, chị sẽ tức giận đấy."
Hạ Dĩ Đồng cắn môi do dự.
"Đúng lúc chị có một hạng mục và một chương trình vào ngày kia.


Chị vẫn chưa nghĩ ra có nên để Tiết Dao nhận cho chị không.

Em nói xem?" Lục Ẩm Băng bỗng dưng cười, miệng cười nhưng mắt không cười, điềm báo cô sắp nổi giận rồi.

Nếu mà là người ngoài thì Lục Ẩm Băng đã sớm mặc kệ, nhưng đây là Hạ Dĩ Đồng, người có thể khiến cô nhắc nhở thân thiện hết lần này tới lần khác: chị sắp nổi giận, chị sắp nổi giận, cho em một trăm cơ hội nữa đấy, có nói hay không!
Không cần đợi đến cơ hội thứ một trăm, Hạ Dĩ Đồng cũng không nghĩ mình lại có nhiều cơ hội như vậy, lập tức trấn tĩnh lại: "Năm mươi tám phút, chưa tới một tiếng, không phải khóc liên tục mà là khóc ngắt quãng, nhìn một lúc rồi lại khóc một lúc.

Thật sự cộng tổng thời gian khóc không tới nửa tiếng đâu."
Lục Ẩm Băng: "..."
Hồi lâu không thấy cô lên tiếng, Hạ Dĩ Đồng trong lòng thấp thỏm: "Lục lão sư, chị giận sao?"
Lục Ẩm Băng: "Không phải, chị có chuyện muốn nói với em nhưng call video này rất khó nói, nên chị mới suy nghĩ một chút, hay là để lần tới gặp mặt chị sẽ nói sau."
Hạ Dĩ Đồng dựng máy tính bảng yên một chỗ, ở trên giường lăn qua lăn lại hai vòng.
Lục Ẩm Băng: "???"
Hạ Dĩ Đồng lăn xong, ở trước màn hình cười tươi rạng rỡ.
Lục Ẩm Băng không hiểu sao lại cảm thấy đặc biệt buồn cười, khóe miệng cong lên, giọng nói mang theo sự ôn nhu mà đến chính cô cũng không nhận ra: "Em sao tự nhiên lại lăn lộn như vậy?"
Hạ Dĩ Đồng: "Em thể hiện rằng mình đang thấy hạnh phúc thôi."
"Em còn chưa nghe thì sao em biết những lời đó sẽ khiến em vui?"
"Em đoán."
"Mà sao em lại lăn chậm thế? Chậm như Tia Chớp (Sloth) vậy." Lục Ẩm Băng hỏi, Tia Chớp (Sloth) là một con lười siêu siêu chậm trong phim hoạt hình Phi vụ động trời (Zootopia), sau khi được chế thành gói emoji thì vang danh một thời.
"Để...chị...có...thể...nhìn...ra...rằng...em...đang...cực...kì...vui...đó..." Hạ Dĩ Đồng nói với tốc độ "tia chớp".
Nói đến chuyện yêu đương, chỉ số thông minh của hai người yêu nhau hệt một đứa trẻ ba tuổi, không thể hơn được nữa, chơi mấy trò trẻ con, kẻ tung người hứng, chơi không biết mệt, Lục Ẩm Băng nói: "Gần...đây...em...thông...minh...hơn...rất...nhiều...đó..."
"Lục...lão...sư...nếu...chị...còn...như...này...thì...em...sẽ...nói...lắp...mất..."
"Đừng tưởng chị không nhìn ra em nói lắp." Lục Ẩm Băng nhíu mày, "Có phải em cho rằng chị ăn giấm xong rồi?"
[Cô Lục vẫn ghim vụ Sầm Khê đó.]
"Em sai rồi!" Hạ Dĩ Đồng không chút do dự, lập tức quỳ trên giường, bởi vì động tác quá nhanh làm Lục Ẩm Băng suýt chút thì nghĩ là hiệu ứng 3D trong màn hình.

Lục Ẩm Băng hơi giật mình lùi lại, sắc mặt không vui, khiển trách: "Em nói một tiếng trước khi quỳ không được à, tính dọa chị sợ mất mật hay gì?"
Hạ Dĩ Đồng: "..."
Thứ bạn gái mình quan tâm không phải là đừng quỳ, không tốt cho đầu gối, mà là có quỳ cũng đừng làm chị giật mình?
Bình thường câu "Chị sai rồi" "Thật xin lỗi" há miệng là nói được, nhưng hiện tại lại có hơi khó khăn, ngữ khí Lục Ẩm Băng hỗn loạn: "Chị không kìm được cái tật cũ, em đừng để trong lòng." Lúc sốt ruột cô sẽ vô thức bộc phát ra cái bản chất kia, khó khăn lắm mới xây dựng được một hình tượng đẹp đẽ trước mặt Hạ Dĩ Đồng, giống như phát triển hình tượng đức nghệ song hinh vậy.

Hiện tại chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều, yêu đương cũng chưa tới một năm mà đã như này.


Không biết sau này sống chung một chỗ, Hạ Dĩ Đồng có chịu được tính khí cô không?
Hay cô nên viết kinh Phật tu tâm dưỡng tính như Hạ Dĩ Đồng nhỉ? Nhưng cô không có hứng thú với đạo Phật thì viết cái kinh tu đạo đức kia liệu có tác dụng không?
Còn chưa chính thức ở chung mà Lục Ẩm Băng đã rơi vào trạng thái lo lắng khôn nguôi.
Tình yêu là tình yêu, cuộc sống là cuộc sống.

Vợ chồng dù thân thiết đến đâu cũng không có gì có thể đảm bảo ngày đêm bên nhau sẽ không xảy ra xích mích.

Càng gần bên nhau sẽ thấy được càng nhiều khuyết điểm của đối phương, thực sự tình cảm sâu đậm sẽ thắng được sự hao mòn của thời gian sao?
"Sao lại không?" Lục Ẩm Băng đem những suy nghĩ trong lòng nói với Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng hỏi ngược lại cô.

Điểm Hạ Dĩ Đồng cực kỳ thích ở Lục Ẩm Băng chính là từ trước đến nay cô không bao giờ giấu giếm chuyện gì, một là một, hai là hai, phải phân định rõ ràng, "Trên đời này chẳng có ai là hoàn hảo cả, có khuyết điểm mới là thực tế.

Nếu chị là thánh nhân hoàn mỹ vô khuyết, em chỉ dám đứng từ xa nhìn chị với ánh mắt ngưỡng mộ, lấy đâu ra dũng khí tiến đến gần nói yêu chị và muốn được chị yêu?"
"Trước kia em chưa từng gặp chị, em lại sùng bái chị như thần, em vẫn yêu chị nhiều năm đến vậy?" Lục Ẩm Băng phân tích một cách logic lỗ hổng trong lời nói của cô.
"..." Hạ Dĩ Đồng dừng một giây, chớp mắt nói "À, cũng đúng, vậy nên em không thể yêu chị được rồi."
Lục Ẩm Băng: "..."
Lục Ẩm Băng nói rất đúng, cô căn bản không có cách nào phản bác.
Hạ Dĩ Đồng nói: "Thần xoa bụi lên tay, phàm nhân mới dám nắm lấy.

Nếu không phải lần trước chị làm rơi rơi (掉掉) chiếc bình em tặng thì em vẫn luôn coi chị như thần, hiện tại làm gì có bạn gái."
"Rơi...rơi? (掉...掉)" Lục Ẩm Băng lặp lại một lần, sờ thấy da gà nổi trên cánh tay, cười nói.
"Rơi rơi (掉掉) là vô tình làm rơi, rơi (掉) là ném đi, không có cách nào lấy lại được bởi vì mất rồi, dùng từ láy là phạm pháp sao? Người phương Bắc các chị không thể ngừng bắt bẻ à?" Đáy mắt Hạ Dĩ Đồng hiện lên tia không vui, mặc dù Hạ Dĩ Đồng làm việc ở thủ đô một thời gian dài nhưng đôi khi câu nói hằng ngày vẫn thể hiện thói quen từ ngữ của người phương Nam.

Và mỗi lần nói chuyện với người phương Bắc, có những người sẽ tận lực "sửa sai" từ cho cô, phải nói như này mới là đúng chứ đừng nói như kia.

Cô vẫn nói đúng, chỉ là hàm nghĩa các từ khác nhau, ngay cả trong từ điển cũng không dám nói cô sai, không biết đối phương đào đâu ra cảm giác bản thân ưu việt thượng đẳng.

Trong hội nghị thương thảo thời Dân quốc để chọn ra tiếng phổ thông tiêu chuẩn, tiếng Quảng Đông cũng chỉ kém tiếng Bắc Kinh một phiếu nên mới không thể trở thành quốc ngữ, nếu không hiện tại tiếng phổ thông chuẩn đã là 09 thanh điệu, trầm bổng du dương như tiếng Quảng Đông rồi.

Người Nam học tiếng Quảng Đông sẽ có ưu thế hơn người Bắc, dù sao trong hệ thống ngôn ngữ phương Nam phần lớn cũng nhiều hơn 04 thanh điệu.
Lục Ẩm Băng bối rối khi thấy Hạ Dĩ Đồng không vui, như lọt thỏm trong sương mù, xoa xoa gáy nói: "Không phải chị bắt bẻ em, chỉ là chị cảm thấy cái đó rất dễ thương, muốn nghe em nói thêm vài câu nữa."
Hạ Dĩ Đồng "A" lên một tiếng, hai tai nóng lên: "Này là do em nghĩ nhiều rồi, em xin l...!Em sai rồi." Là do cô đã tích tụ quá nhiều bất mãn từ trước nên giờ mới bất cẩn bộc phát với Lục Ẩm Băng.

Chẳng trách các tiền bối thường nói, người ở trước mặt càng thân thích thì càng không thể kiềm chế tâm tình, vào lúc nhạy cảm thì ngay cả một lỗi be bé của đối phương cũng không vừa ý.


Này cổ nhân gọi là Cậy sủng sinh kiêu.
Cô còn nhớ rất rõ, lần trước cô đi thăm ban, lúc tắm thì khóc sướt mướt, không thể tin nổi là cô có thể làm bộ dạng như vậy, sáng ngày hôm sau nghĩ lại chỉ muốn quay về hôm qua đánh chết bản thân.

Nếu không phải là ký ức vẫn còn thì cô đã hoài nghi có khi lúc đó mình bị ma nhập.
Hôm nay là lần đầu cô ý thức được rằng mình thế mà lại cậy sủng sinh kiêu, nổi giận với cả Lục Ẩm Băng, trong khi Lục Ẩm Băng không có làm sai điều gì.

Nếu là nửa năm trước thì chuyện này đến cả nghĩ cô cũng không dám.
Cô ngã xuống giường, suy nghĩ về cuộc đời, miệng khẽ gọi một tiếng: "Lục Ẩm Băng."
"Hả?"
"Chị nói xem, tương lai chúng ta sống chung với nhau, phải chăng chị sẽ ưu phiền vì em? Hiện tại tính khí của em cũng không tốt cho lắm." Hạ Dĩ Đồng dùng ngón tay day trán, khổ não hỏi.
Lục Ẩm Băng: "..."
Lục Ẩm Băng hỏi: "Vậy em còn muốn về chung một nhà với chị không?"
Hạ Dĩ Đồng không chút do dự: "Muốn chứ, muốn đến phát điên." Lo thì lo thật nhưng cô chưa bao giờ phủ nhận câu trả lời này.
"Sẽ ổn thôi, sau khi nghe em nói xong, niềm tin của chị đối với chuyện chúng ta chung một nhà càng thêm mãnh liệt! Dù sao cả hai đều tính khí không tốt, tức giận thì lên giường! Không có chuyện gì mà lên giường không giải quyết được, nếu không được thì thêm hiệp nữa!" Lục Ẩm Băng nói.
"Em cũng vậy!" Hạ Dĩ Đồng cũng nhiệt tình đáp lại, "Hợp đồng của em chị chuẩn bị xong chưa? Em muốn ký liền luôn!"
"Xong rồi! Giờ em có muốn xem luôn không?"
"Không cần xem, ký luôn cũng được!"
"Không sợ mấy điều khoản bất lợi sao?"
"Không sợ, chị kêu em ký giấy bán thân em cũng đồng ý!"
Lời nói cả hai phối hợp nhịp nhàng, tràn đầy hy vọng đối với cuộc sống tương lai.
Đếm ngược 29 ngày chung sống, dù đôi tình lữ này lại rơi vào trạng thái hoang mang nhưng điều này không thể ngăn cản quyết tâm sớm về chung một nhà, cùng chung một mục tiêu, càng cố gắng phấn đấu.
Nhân sinh một người là chuyện khó lường, huống chi là hai người, cho phép một người bước vào cuộc sống của mình có thể làm thay đổi thói quen sinh hoạt hai mươi mấy năm trời, va chạm xung đột rồi lại hòa giải, thêm một người đồng cam cộng khổ thì vẫn có thể thấy chút ngọt ngào, chỉ có người uống nước mới biết được nước lạnh hay ấm.
[Như nhân ẩm thủy, lãnh noãn tự tri: Như người uống nước, nóng hay lạnh tự mình biết.

Ý câu văn, chỉ người trong cuộc mới hiểu mọi chuyện ra sao.]
Mặc kệ sự bối rối và do dự, chỉ cần quyết tâm và dũng khí chạy về phía đối phương thì tương lai như vậy rất đáng mong đợi..