Và mọi chuyện cũng đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, vào ngày thứ hai công chiếu 《Phá tuyết》, một người nào đó ở trên mạng đã tổng hợp "Mười khoảnh khắc kinh diễm của nữ diễn viên trong năm gần đây", dựng thành video, trong đó vị trí thứ chín là khoảnh khắc Hạ Dĩ Đồng bỏ mặt nạ xuống, nhiều người không xem phim nhưng khi xem khoảnh khắc này lại quyết định đi xem.
Danh tiếng của bộ phim ngày càng vang dội, tên tuổi của Hạ Dĩ Đồng cũng được nhắc đến nhiều hơn, tuy vẫn nhiều những bình luận chỉ trích tiêu cực, cho rằng cô ấy không đủ tư cách đóng vai nữ chính, kỹ năng diễn xuất còn rất kém, so với Lục Ẩm Băng thì càng thêm thê thảm.

Nhưng cũng có rất nhiều bình luận tích cực, người qua đường thường không phân rõ kỹ năng diễn xuất là giỏi hay kém, chỉ cần không quá lố, không gượng gạo, thì đó là diễn tốt, vả lại, họ cũng bị ảnh hưởng bởi tác động xung quanh.

Nếu ai đó khen ngợi diễn xuất uyển chuyển thì những người qua đường cũng cảm thấy như vậy, diễn xuất từ "tạm được" sẽ biến thành "xuất sắc".
Trùng hợp là, một nhà phê bình phim vừa đăng một bài dài ngoằng trên Weibo phân tích về nhân vật do Hạ Dĩ Đồng thủ vai, từ việc nàng phải dành cả một đời để hoàn thành sứ mệnh cho đến mặt ngây ngô trong tình yêu của nàng.

Sau này cho dù nàng nhận ra bản thân đã thương nhớ một người nhưng vẫn phải lấy đại cục làm trọng, đẩy người mình yêu ra xa, cuối cùng bị cả thiên hạ ghét bỏ, lấy cái chết để chấm dứt cho số phận đau thương này, kết hợp với việc phân tích và thảo luận về diễn xuất của Hạ Dĩ Đồng.
Bản đánh giá này hoàn toàn khách quan, không mang chút ý kiến chủ quan nào, nên fan hâm mộ bình luận ở dưới bài review này cũng không ít, thêm sự can thiệp của Tô Hàn nữa, bài viết này nhanh chóng lên đầu trang chủ.
【Hai thỏ thỏ thỏ thỏ thỏ: Vãi, chưa xem mà đã thấy ngược tâm kinh khủng khϊếp [khóc rớt nước mắt]】
【Minh đại lâm XX: Buổi sáng tôi đi xem phim với vài người chị em, đến lúc ăn cơm bàn luận về phim rất nhiều, nói tới đâu nước mắt rơi tới đó, trong rạp phim lúc đến đoạn Trần Khinh chết, mọi người khóc muốn sập rạp, tôi còn nghe thấy cả tiếng khóc của mấy đại lão gia, thật đáng sợ, hai năm nay tôi không thể quên được nỗi sợ hãi bị ảnh hưởng bởi Trần Khinh [bái bai]】
【Người dùng 776688: Bài review này rất đúng trọng tâm, tôi cũng cảm thấy nhân vật Trần Khinh này còn phức tạp hơn cả Kinh Tú, càng thêm yêu thích nàng.

Hắn bị số mệnh ép buộc, tuy sống khổ sở cũng vì Trần Khinh đưa đẩy, nhưng nàng vẫn bảo vệ hắn.

Còn Trần Khinh thì sao? Nàng tự mình nghịch lại số phận, nếu ví von thì nàng là người đứng chắn cơn lũ cho những người khác, đối mặt với lũ tự tay cầm dao xẻ núi cắt biển tạo ra con đường.


Thiên hạ bình định, một nửa là do nàng hậu thuẫn, cuối cùng người trong thiên hạ lại muốn nàng chết, thật thê thảm [khóc]】
【Một, hai, ba người gỗ: Tôi không đồng ý với lầu trên, Kinh Tú đâu chỉ đơn giản là bị số phận đưa đẩy như vậy, nếu là người khác thì chắc chắn không thể làm được những gì hắn đã làm.

Thân là hoàng tử nhưng lại bị bỏ rơi và chèn ép từ khi còn nhỏ.

Thím có thể nói rằng phụ hoàng của hắn yêu hắn và cử một người lẳng lặng bảo vệ hắn, nhưng chính hắn cũng không nhận ra điều đó.

Hắn bác ái, nhân từ, một lòng vì thiên hạ, hắn lựa chọn ngồi vào vương vị cao cao tại thượng cũng chỉ vì bách tính.

Nếu không phải phụ hoàng hắn và Trần Khinh hợp mưu, Sở quốc dưới sự trị vì của hắn cũng chưa sẽ đã trở nên tốt hơn.

Cuối cùng người hắn yêu phản bội, nước mất nhà tan, biến thành tù nhân, sau khi thoát chết, có thể phục quốc, đối mặt với người hắn yêu cũng không dám yêu nữa, trơ mắt nhìn đối phương chết trước mặt mình, cả một đời cũng không biết được chân tướng ra sao, nhưng lại phải một mình gánh vác trọng trách gây dựng lại một đất nước.

Có thể làm được như vậy, thiên hạ này chỉ có duy nhất một mình Kinh Tú thôi.】
【Nồi lẩu hay là ăn nồi uyên ương: Mấy đại lão gia khóc ở đoạn này chứ có khóc đoạn trước đâu.

Đoạn này vang lên bài nhạc phim nghe mà ứa nước mắt.

Có ai biết tên bài là gì không?】
【Không thể lớn lên: Là 《Xa cách》đó, Hạ Dĩ Đồng tự mình hát, khá giống nhân vật trong bài.

Nhân tiện, ăn lẩu uyên ương nhé, lão Thiết tới Trùng Khánh, mời ngươi ăn giấy caro (Chơi chữ với lẩu uyên ương) [cười gian]】
...
Theo sự nổi tiếng của bộ phim, một số ca khúc trong phim 《Phá tuyết》đều lọt vào top 10 bảng xếp hạng âm nhạc Phong Vân.

Trong đó, bài hát chủ đề cùng tên do nữ hoàng nhạc phim X biểu diễn đứng đầu bảng xếp hạng tìm kiếm, Hạ Dĩ Đồng 《Xa cách》xếp thứ ba, vượt qua mấy bài hát khác.

Dù có nghi ngờ là trùng hợp nhưng không thể phủ nhận, ngoài bài hát chủ đề thì đây là bài hát để lại dư âm sâu lắng trong lòng người ta, từ đó mà nói, kỹ năng thể hiện bài hát này cũng không tầm thường.
Một topic mang tên "Ca sĩ bị kìm hãm bởi sự nghiệp diễn xuất" lặng lẽ xuất hiện, sáng hôm sau đã leo lên top 3 hot search Weibo.
Nhấp vào tìm kiếm trang đầu tiên, tổng hợp là một Weibo thu hút.
【Không nghe thì không biết, nghe xong giật cả mình, tất cả những BGM quen thuộc trong phim truyền hình này đều là do Hạ Dĩ Đồng hát sao? 《Tâm hứa》《Nhớ mãi không quên》《Trước bình minh》《Gặp được quân tử》...!《Xa cách》, mấy người đã nghe qua bài nào chưa? Có thích bài nào không dị?】
Lục Ẩm Băng, người đã yêu sự năng động của Hạ Dĩ Đồng tất nhiên không thể bỏ qua, để Tiểu Tây lấy giúp cô cái tai nghe và ngồi một góc nghe hết các bài trong giờ giải lao.

Nói riêng về âm sắc, giọng Hạ Dĩ Đồng chiếm ưu thế, mềm mại nhưng không mỏng, như tiếng suối trong chảy qua khe đá, lại như mưa lạnh rơi, buồn thê lương, có thể thay đổi cách hát tùy theo nội dung bài nhưng vẫn luôn có một dấu ấn riêng của riêng cô, cô có phong vị riêng của mình, chưa kể, độ nhận diện giọng cô cũng không thấp.
Lục Ẩm Băng nghe xong vẫn cảm thấy 《Xa cách》là hay nhất, cô hát bài này để lộ ra nỗi buồn bi thương, dường như có thể đưa lời ca đi vào lòng người.


Sau khi nghe xong bài, tự nhiên muốn lướt các bình luận xem sao.
【Bệnh nhân mắc hội chứng chim di cư cô đơn: A a a a a a, thì ra tôi không phải là người duy nhất nghĩ như vậy, tôi không xem phim truyền hình nhưng lại là fan hâm mộ của ca sĩ Hạ Dĩ Đồng [gào thét]】
【Tôi là một con cầy hương: Tôi đặc biệt thích nghe 《Xa cách》sau khi xem phim, tôi nghe đi nghe lại bài này ba ngày rồi.

Hôm nay mới muốn đi tìm kiếm chút thông tin xem cô ấy có hát các bài khác hay không, sau đó tôi thấy cái này trên hot search, tải xuống nghe ngay và luôn! Ca sĩ bị trì hoãn bởi nghiệp diễn, không phải chuyện xấu a!】
【Châu tỉnh tỉnh HK: Chuyện này không thể đếm xuể, bây giờ minh tinh nào mà chả biết hát, và họ cũng hát hay nữa.

Biết bao nhiêu công lao chỉnh sửa hậu kỳ.

Mấy người chỉ thấy minh tinh chỉn chu trên sân khấu, các người có nghĩ tới trong hậu kỳ người chỉnh nhạc đã cố gắng như nào không? Không hề [doge]】
【Người sao Hỏa: Tôi không có tài, nhưng tôi có làm trong ngành này.

Loại bài hát như này không phải người chỉnh âm có thể chỉnh được tới vậy đâu, người chỉnh âm cũng không thể thay đổi âm sắc của ca sĩ được.

Chỉ có thể thừa nhận một điều rằng Hạ Dĩ Đồng thật sự có khả năng ca hát, ít nhất thì giọng hát của cô ấy cũng là khả năng thiên phú.】
Có người bên cạnh, Lục Ẩm Băng không thể cười một cách lộ liễu được, lấy tay che trán, ngoảnh mặt sang hướng khác, miệng há tới tận mang tai, âm thầm cười một tiếng.

Nghe thấy cách đó ba bước, Tiểu Tây đang nói chuyện với người phụ trách hiện trường.
Người phụ trách lo lắng nói: "Lục lão sư bị sao vậy? Hay là không thoải mái ở đâu? Có cần mời bác sĩ tới khám qua một chút không?"
Tiểu Tây hờ hững nói: "Không cần đâu, chị ấy chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi chút là được."
Người phụ trách: "Có chuyện gì em cứ liên lạc với anh, hoặc là tìm nhân viên công tác bên cạnh, anh sẽ qua ngay khi có thể, không cần khách sáo đâu."
Tiểu Tây: "Vâng em biết rồi."
Người phụ trách: "Em bận rộn thật."
Lục Ẩm Băng liếc nhìn Tiểu Tây đang ngăn người kia, hai tay kéo khóe miệng, đem nụ cười thành ngôn ngữ cơ thể đầy tinh tế, thái độ khiến người ta thấy tựa như gió xuân.

Tham dự sự kiện là luôn phải cao quý, lãnh diễm, thỉnh thoảng mỉm cười, xuống dưới sân khấu rồi thì tính tình tốt hơn nhiều.
Người phụ trách sai người tiễn Phật Tổ đi, anh ta lấy khăn lụa trong túi ra lau mồ hôi trên trán, nghe mọi người đồn dạo gần đây có vẻ Lục ảnh hậu có chuyện vui nên tính tình ôn hòa hơn rất nhiều.

Anh còn tưởng mọi người bỡn cợt, hôm nay giẫm trên băng mỏng cả ngày, không ngờ đó lại là sự thật.
Cũng không biết là có chuyện gì vui? Chắc không phải là muốn công khai chuyện hẹn hò yêu đương đi? Người phụ trách lắc đầu, xua đi những suy nghĩ mơ hồ trong đầu, dù sao cũng không liên quan đến anh, thích thì cứ yêu đi.
Đếm ngược còn 20 ngày, Lục Ẩm Băng gửi cho Hạ Dĩ Đồng một tin nhắn Wechat báo cô đã xong việc và đã về đến nhà, Hạ Dĩ Đồng lập tức gọi tới.
"Chị/em đang làm gì vậy?" Hai người đồng thanh.
Lục Ẩm Băng: "Đóng cửa."
Hạ Dĩ Đồng: "Đánh đàn."
Lục Ẩm Băng đứng ở cửa ra vào, cởi giày ra, xoay người đi một đôi dép lê thoải mái, nghe Hạ Dĩ Đồng nói xong nghi ngờ hỏi: "Đàn gì thế?"

Hạ Dĩ Đồng nói: "Piano."
Sau đó có vẻ như Hạ Dĩ Đồng đặt điện thoại lên cây piano, phát ra âm thanh không nặng cũng không nhẹ, ổn định xong, một bản nhạc piano dịu êm truyền đến bên tai cô.

Lục Ẩm Băng trước kia có nghe Hạ Dĩ Đồng nói về khả năng chơi piano, cũng không ngạc nhiên, cô vừa xoa gáy vừa tiến về hướng phòng bếp, cười nói: "Nghe hay đó.

Em rảnh rỗi tới vậy sao? Lấy đâu ra thời gian luyện đàn?"
"Không phải luyện đàn mà là luyện nhạc.

Ban ngày không phải có cái topic sao? Nói cái gì mà ca sĩ bị kìm hãm, chị Tô Hàn mà thấy được sẽ kêu em đăng một khúc piano lên Weibo để khẳng định năng lực." Mọi người đều biết thủ đoạn của ngành giải trí, Hạ Dĩ Đồng rất sợ Lục Ẩm Băng nghe được cái này sẽ có cái nhìn khác về cô, ví dụ như nói người muốn hot thì làm này nọ đủ kiểu.

Lúc cô nói ra lời này, âm thanh nhẹ đi rất nhiều, mang theo sự cẩn thận.
"Làm sao bây giờ a?" Sau một hồi, Lục Ẩm Băng khẽ thở dài một tiếng.
"Ý chị là sao?"
"Bạn gái của chị vừa biết hát, vừa biết diễn, hiện tại mọi người đều phát hiện ra khả năng diễn xuất của em, chị còn tưởng có thể giấu việc em biết hát mà ai ngờ đâu mấy người ngoài kia đã phát hiện ra sớm vậy, rầu ghê."
"Vậy em không đăng Weibo nữa." Hạ Dĩ Đồng nói.
Lục Ẩm Băng: "Hàn Tô Hàn không phải đã nói để em đăng sao? Em không nghe lời của người đại diện à?"
"Em sẽ thương lượng với chị ấy một chút, chị ấy sẽ nghe em, nếu em thật sự không muốn thì chị ấy cũng đâu thể đè đầu em bắt em chơi piano được? Cho dù có đè đầu được nhưng đánh đàn cũng là tay em đánh." Hạ Dĩ Đồng nghiêm túc suy nghĩ tới khả năng thực thi.
"Ấy đừng." Lục Ẩm Băng biết cô nói được thì làm được nên vội vàng nói: "Chị chỉ đùa em chút thôi."
Hạ Dĩ Đồng cười, lời nói ranh mãnh: "Em biết tỏng chị đùa, em cũng giỡn xíu mà."
Lục Ẩm Băng: "Tuyệt giao một phút."
"Không được, một giây cũng không được." Hạ Dĩ Đồng dừng một chút, cúi xuống nhìn những phím đen trắng trước mặt, ấn ngón tay thon dài lên chúng, phát ra âm thanh vui tai, cô nhẹ nhàng nói: "Lục lão sư, sau này em sẽ viết một bài hát dành riêng cho chị, chỉ hát chị nghe, có được hay không?"
"Được chứ.

Em viết được mấy câu rồi?"
"Một câu cũng chưa, chỉ là em mới nghĩ ra một cái tên."
"Hử?"
Bên trong căn phòng vang lên một khúc nhạc dạo lạ lẫm, Hạ Dĩ Đồng nhắm mắt chơi piano một cách nhuần nhuyễn, kết thúc khúc nhạc, cô nhấc điện thoại lên, im lặng một lúc rồi mới nói với người ở đầu dây bên kia:
"Bài hát tên là: Thanh xuân bắt đầu từ lúc em yêu chị.".