Hạ Dĩ Đồng đợi một lúc vẫn không thấy tiếng trả lời, cô nhíu mày: "Lục lão sư?"
"Lục Ẩm Băng?"
"Chị còn đó không?"
Lục Ẩm Băng nghe tiếng gọi ngày càng gấp gáp của cô, lau nước mắt, ngắn gọn đáp lại một tiếng: "Chị đây."
Cái con người này nói mấy lời tình tứ không thể ra tín hiệu trước hay sao? Điều khiến cô đỡ không nổi chính là người bên kia điện thoại căn bản không cho rằng bản thân mình đang nói lời tình tứ, chỉ đơn giản là nói lên cảm xúc của bản thân, với giọng điệu hết sức bình thường.

Trong đêm khuya thanh vắng, Lục Ẩm Băng nghĩ trên đời này thật sự chẳng còn ai có thể yêu cô như Hạ Dĩ Đồng, cũng sẽ chẳng có ai có thể khiến cô sẵn sàng bỏ qua mọi rào cản mà mở lòng để yêu.
Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, đều cảm thấy bản thân được thần may mắn đặc biệt ưu ái.

Nhưng con người khi ở trong thời điểm hạnh phúc lại dễ sinh ra sợ hãi, sợ rằng sẽ có một ngày, vì chuyện gì đó mà hạnh phúc ấy hóa thành mây khói, tan biến vào hư không.
Vì yêu mà sinh phiền muộn, vì yêu mà sinh sợ hãi.
"Vậy chị..."
Lục Ẩm Băng đưa điện thoại ra xa một chút, cố gắng nói với giọng bình thường nhất có thể: "Vừa rồi chị đang rót nước.", nói xong cô còn cầm ấm nước lên, rót cho mình một ly.
Tiếng nước chảy vào ly cũng có thể nghe qua điện thoại, Hạ Dĩ Đồng trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: "Nói em nghe, trước khi rót nước, chị có nghe thấy em nói gì không?"
"Chị không nghe thấy, em nói gì thế? Chị chỉ nghe thấy tiếng đàn em chơi thôi, sau đó có nói thêm gì à?" Lục Ẩm Băng cố ý nói.

Dù đã nghe thấy rõ nhưng cô không ngại nghe thêm một lần nữa.
"Em nói em định viết một bài hát dành cho chị, tên là《Thanh xuân bắt đầu từ lúc em yêu chị》"
"Ừm."

"Chị vừa nãy có nghe thấy mà?"
"Không hề nha."
"Sao em lại cảm thấy lời này không đáng tin nhỉ."
Lục Ẩm Băng tựa eo lên trên bàn, khóe mắt đều ánh lên niềm vui: "Hông tin thì thôi."
"Có gì đấy sai sai, hình như lúc em nói tên bài hát, chị có hỏi gì đó đúng không?"
Lục Ẩm Băng đang đùa nghịch, hiển nhiên muốn chơi đến cùng: "Có đâu, chị nói không có là không có mà, em nghe nhầm rồi."
"Được rồi, được rồi.

Là em nghe nhầm." Hạ Dĩ Đồng giơ tay đầu hàng, cười nói: "Do tai em nghễnh ngãng.

Bạn gái yêu quý của em, chị hài lòng chưa?"
"Tạm được."
"Cũng là được rồi."
Hai người nói đùa thêm vài câu nữa, Hạ Dĩ Đồng nói: "Lục lão sư, chị ngủ sớm chút đi, đêm nay em còn phải luyện đàn."
"Luyện tới khi nào?"
"Chắc cỡ hai, ba giờ sáng." Hạ Dĩ Đồng nói, đây là ước chừng lạc quan, dù sao mấy năm nay cô cũng bận nên tay hơi cứng.

Muốn giở trò gạt người thì chỉ cần lướt tay qua là được, mấy người không hiểu chuyện có lẽ chỉ thấy "Bất minh giáo lệ" bốn chữ để hình dung.

Nhưng đối với một người chuyên về lĩnh vực âm nhạc thì chắc chắn không được, ít nhất cô cũng muốn luyện đến khi bản thân cảm thấy vừa ý.
Cô làm vậy là để thu hút fan, còn để người khác tâm phục khẩu phục, không thể để người khác phỉ báng chê bai cô trình độ nghiệp dư mà còn giả bộ.

Cô không thể đàn được như một nghệ sĩ piano chuyên nghiệp nhưng luyện đàn hơn hai mươi năm, tóm lại không phải dân nghiệp dư.
Lục Ẩm Băng nghĩ chút rồi nói: "Chị đợi em." Lịch trình của cô là vào lúc 10 giờ sáng, thời gian nghỉ ngơi chắc chỉ còn 6 tiếng.
"Không..." Hạ Dĩ Đồng buột miệng, may mắn dừng kịp lúc, nhẹ nhàng nói: "Thôi nào, em không thể nói chuyện với chị khi em chơi đàn được, như vậy nhàm chán lắm.

Vả lại nếu chị như vậy thì em sẽ phân tâm."
Bản thân cô cũng không biết sẽ đàn tới khi nào, có khi đàn tới tận rạng sáng cũng nên, Lục Ẩm Băng sao có thể cùng cô thâu đêm được?
Lục Ẩm Băng không sợ nhàm chán, cô có thể vừa đọc sách vừa tiếp chuyện đối phương nhưng sợ như vậy sẽ làm phiền Hạ Dĩ Đồng luyện đàn nên đành nhượng bộ: "Được rồi, vậy chị đi ngủ trước.

Trước khi em đi ngủ thì thông báo với chị một tiếng là được."
"Dạ vâng."
"Chị đi tắm trước đã."
Hạ Dĩ Đồng nói: "Ngủ ngon."
Lục Ẩm Băng: "Lúc nào chị lên giường rồi thì em hẵng nói câu đó."
11 giờ đêm, Lục Ẩm Băng tắm xong thì chui vào trong chăn, đúng giờ chìm vào giấc ngủ, Hạ Dĩ Đồng luyện đàn trong phòng làm việc một mình.

Quyển phổ nhạc bị nàng lật qua lật lại, rồi sau đó gấp vào, điện thoại vang lên báo 2 giờ sáng, Hạ Dĩ Đồng hoàn hồn sau tiếng đàn, tắt tiếng chuông báo thức, gửi cho Lục Ẩm Băng một tin nhắn: "Em ngủ đây, chúc chị ngủ ngon."

Sau đó cô đi vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, rồi lấy một viên đá trong tủ lạnh, bỏ vào trong miệng, đầu óc hỗn loạn lập tức bị đá lạnh làm cho tỉnh táo, rùng mình một cái, cô tiếp tục ngậm lấy viên đá, đến khi khuôn miệng lạnh cóng và tê cứng, cô mới xoay người nhổ viên đá ra, vỗ vỗ mặt mình, tinh thần phấn chấn rồi quay lại ngồi trước cây đàn piano.
Khi tia nắng ban mai chiếu vào trong phòng, ngón tay Hạ Dĩ Đồng khéo léo lướt trên phím đàn, ấn xuống phím cuối cùng rồi cô mới hài lòng thu tay lại.
6 giờ 30 phút sáng, Hạ Dĩ Đồng đăng một video lên Weibo.
Trong ánh nắng ban mai vàng nhạt, một người phụ nữ còn lấp lánh hơn cả ánh ban mai, hai mắt khẽ nhắm, hàng mi cong dài, mười ngón tay khẽ đặt trên phím piano.
Một tay bất động, tay kia nhẹ gõ vài phím đàn, tựa như những hạt ngọc rơi trên đĩa sứ, thanh thúy êm tai, rồi đột nhiên tăng tốc, ngón tay tựa gió mát nhảy múa, rồi một giai điệu bắt đầu hình thành dưới tay cô.

Bên tay đang bất động nhấn phím đàn, dần chuyển động, phối hợp với bên kia, giống như hai thiên thần được thượng đế yêu thương nhất, dang đôi cánh trắng bay lượn trên bầu trời, phác ra những nốt nhạc đẹp đẽ nhất trên đời.
Khúc nhạc dạo chỉ có nửa phút, những ai xem phim rồi đều có thể nhận ra đó là đoạn nhạc dạo đầu bản piano của 《Xa cách》.

Hạ Dĩ Đồng dừng tay, đem micro đã chuẩn bị từ trước, cất lên giọng hát khó quên với người xem phim.
Cùng với tiếng đàn piano nhẹ nhàng, Hạ Dĩ Đồng đã thể hiện toàn bộ bài hát, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ngập ánh nắng ấm, đối diện trước ống kính cúi đầu cảm ơn mọi người, ý cười thanh cạn, dường như có chút ngượng ngùng.
【Sơ mi trắng của Hạ Dĩ Đồng: Ôi mẹ ơi, thở không nổi nữa, piano, lại còn là tự đàn tự hát, sao cái gì chị cũng biết vậy? Em trở thành fan của chị từ lúc chị debut rồi, tự nhiên giờ nghĩ lại thấy mình giống như fan giả [tuyệt vọng]】
【Ngắm hoa Trường An cả đêm: Xem xong phim liền trở thành fan của chị, giờ mới thấy trở thành fan chị thật xứng đáng! Trong giới giải trí có mấy người ưu song hát hay diễn giỏi chứ, hi vọng sau này chị có thể hát nhiều hơn và đóng nhiều phim hơn nữa.

Dù không nhiều lời nhưng em luôn ủng hộ chị, em tin chắc sẽ có rất nhiều người giống như em, một lòng ủng hộ chị [tim]】
【Mày dám tới là tao bẻ cổ mày: Thực ra ban đầu em chú ý đến chị là vì em thấy...gh...ét...không...ưa....thì...gần đây em lại bắt đầu thấy thích chị, trở thành fan chị giờ có kịp không? Hi vọng mấy fan chị đừng đánh tôi, tôi chỉ là cải tà quy chính thôi mà [dở khóc dở cười] lùi về phía sau, yên lặng làm fan, âm thầm theo dõi.】
【Yêu Simon nhất: Vị lầu trên khoan hẵng đi, kỳ thật tôi cũng vậy nè, lúc đầu không có ưa gì Hạ Dĩ Đồng, tôi chú ý đến cô ấy cũng chỉ để mắng chửi thôi.

Nhưng bản thân tôi từ nhỏ đã không thể cưỡng lại những người biết chơi nhạc cụ rồi [cười] Nào, từ nay chúng ta cùng là Đồng linh.】
Có một sự thật thú vị rằng khoảng cách giữa fan và antifan nhiều khi chỉ là một bài hát.

Hạ Dĩ Đồng luyện đàn trong nhiều năm nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thu được thứ gì từ nó, cơ duyên thế nào nó lại trở thành một cách để thu hút đông đảo người hâm mộ.
Có thể thấy rằng số phận sẽ không bạc đãi công sức cố gắng suốt mười năm, hiện tại không nhận được gì thì tương lai nhận định sẽ có.
Mức độ nổi tiếng của cô ngày một tăng, thông qua bộ phim và bài hát được yêu thích, liên tục đứng đầu chỉ số tìm kiếm của các nghệ sĩ nữ trong các bảng xếp hạng lớn, không những thế, cô còn bỏ xa vị trí thứ hai vài con phố, đến mức độ mà lưu lượng của tiểu hoa đán này còn đè đầu cả lưu lượng của tiểu sinh.
Theo lý thuyết thì những người trong cuộc sẽ cảm thấy vô cùng tự hào, xuân phong đắc ý, nhưng Hạ Dĩ Đồng sau khi đăng video kia thì cũng không đăng gì lên Weibo nữa.

Lục Ẩm Băng gửi cho cô một tin nhắn chụp màn hình, xem xem sự thay đổi của cô qua từng ngày, cái nhìn của người qua đường dành cho cô cũng có chuyển biến.

Lục Ẩm Băng xem ra còn vui vẻ hơn cả Hạ Dĩ Đồng, mỗi ngày trăm lần muốn nói cho cả thế giới này biết: "Các người mau nhìn đi, con người ưu tú này là bạn gái của tôi đó! Tất cả đều là của tôi!" Sau đó lần thứ một trăm linh một lại phải đè nén ý nghĩ này xuống, thực hiện nó trong mơ.
Lục Ẩm Băng -----【Hôm qua em luyện đàn đến 2 giờ mới ngủ, buổi sáng 6 giờ đã dậy rồi.

Em có buồn ngủ không?】
Trên thực tế, Hạ Dĩ Đồng – người cả đêm không ngủ, trả lời -----【Em không.

Hồi nãy trong lúc trang điểm, em có tranh thủ ngủ chút rồi, cũng đã quen như này, một ngày chỉ cần ngủ hai đến ba tiếng là tràn đầy năng lượng.】
Lục Ẩm Băng -----【Em hôm nay kết thúc công việc xong về nhà tranh thủ ngủ đi, đừng có chủ quan, còn trẻ mà không biết quý trọng sức khỏe, rồi đến cái tầm tuổi này, em sẽ biết.】
Hạ Dĩ Đồng -----【Biết cái gì ớ? Em chỉ biết sức khỏe chị rất tốt, lại vô cùng dẻo dai, tư thế nào chị cũng làm được đấy chứ [cười]】
Lục Ẩm Băng -----【Tư thế gì cơ, là cái tư thế đau đau đau đau đau sao? [cười]】

Hạ Dĩ Đồng -----【Chị nói mà không thấy ngại à? Đây thật sự là một vị ảnh hậu sao?】
Lục Ẩm Băng -----【Đúng rồi đó.

Chị chỉ là đang kể lại sự thật thôi, chị cũng bất lực mà.】
Hạ Dĩ Đồng -----【Được rồi a, xoa đầu cái nè, lần sau em sẽ chuẩn bị kỹ càng một chút rồi thử lại, chắc chắn sẽ được mà 】
Lục Ẩm Băng -----【Đầu óc em đang nghĩ bậy bạ cái gì đấy hả?】
Hạ Dĩ Đồng -----【Chị nhắc tới chuyện này trước mà.】
Lục Ẩm Băng -----【Chị nghe điện thoại cái đã.】
Hạ Dĩ Đồng -----【Ok chị.】
Một lát sau, Hạ Dĩ Đồng không nhận được tin nhắn Wechat của Lục Ẩm Băng mà là một cuộc gọi tới.

Nhìn số điện thoại, Hạ Dĩ Đồng có chút khẩn trương, bình thường trước khi gọi, Lục Ẩm Băng sẽ nhắn trước cho cô một tiếng, giờ gọi trực tiếp vậy, hẳn là có chuyện gì gấp.
Cô vỗ vỗ vào chân Phương Hồi, ngồi xuống bên cạnh mình, tránh giương chiếu hậu của tài xê phía trước, rồi nhấc máy: "Em nghe."
"Chúc mừng---" Lục Ẩm Băng hớn hở nói một tiếng, giọng nói tràn ngập niềm vui, giống như cô muốn ôm Hạ Dĩ Đồng vào lòng rồi véo một cái.
Hạ Dĩ Đồng vỗ ngực một cái: "Chị làm em sợ muốn chết, em còn tưởng có tin gì xấu cơ."
"Không có tin gì xấu cả, là tin tốt nha."
"Tin gì thế?"
Lục Ẩm Băng cân nhắc một hồi nhưng vẫn không giấu được cao hứng, nhấn mạnh từng chữ: "Sắp diễn ra lễ trao giải Kim Tông đấy, em biết chưa?"
"Em biết, mà có chuyện gì sao?"
"Được đề cử! Đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất!" Lục Ẩm Băng ngồi trên giường, cố gắng đè lại đôi cánh sau lưng đang muốn bay tít lên trời xanh.
Hạ Dĩ Đồng sửng sốt một chút, có hơi không hiểu, Lục Ẩm Băng có thể đoạt giải Ảnh hậu trong nước một cách dễ dàng, năm ngoái chị ấy cũng đã giành được Gấu Bạc, không thể nào chỉ vì được đề cử mà kích động vậy được, nhưng dẫu sao cô vẫn cảm thấy mừng từ trong thâm tâm: "Chúc mừng chị."
"Là em, chính là em lọt top đề cử đó." Lục Ẩm Băng gấp gáp muốn rớt cái nết, Hạ Dĩ Đồng thế mà lại không hiểu ý cô muốn nói, "Rồi rồi, mặc dù có cả chị nữa nhưng cái đó không quan trọng.

Chị nhắc lại một lần nữa này, em, lọt top đề cử của lễ trao giải Kim Tông, giải Nữ chính xuất sắc nhất.

Em, em, em đó, là em, chính là em, đều là em, em đó biết không!"
Lễ trao giải Kim Tông là một trong những giải thưởng điện ảnh danh giá nhất trong nước, được đề cử đồng nghĩa với việc được công nhận toàn diện kỹ năng diễn xuất, đó là sự chuyển mình thành công của một diễn viên, bỏ xa các tiểu hoa đán hiện tại, thành công gia nhập phái thực lực.
Hạ Dĩ Đồng lúc này toàn thân ngây dại.
Cô được đề cử?
Đây không phải mơ chứ?.