Nhà quản lý sản xuất nói lại hết những chuyện vừa xảy ra, thở phào một cái, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ Tiết tổng giao phó.

Nghĩ lại những chuyện xảy ra vào ngày hôm kia, vị Tiết tổng này có gương mặt học sinh, nhưng khi nói chuyện với người khác lại phát ra khí thế kinh người, hắn là một người đàn ông trung niên với thân hình thô kệch chẳng thể tìm chỗ núp, giờ lại giống như một bé trai ngoan ngoãn thật thà. Lúc đi ra còn chạm mặt nhà đầu tư, nhà đầu tư vỗ vai hắn, tỏ vẻ thông cảm. Nhìn khuôn mặt trắng bệch chẳng khác gì mặt bệnh nhân, nhà quản lý sản xuất cảm thấy vừa rồi hắn cũng không đến nỗi nhát gan.

Không biết Tiết tổng cần biết chuyện này làm gì, kệ đi, chuyện này không phải chuyện của hắn, hắn còn phải nhanh chóng sắp xếp cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cho Hạ Dĩ Đồng, ngày mai Hạ Dĩ Đồng sẽ tiến đoàn, còn phải kêu xe tới bệnh viện đón.

Tiết Dao nghe xong điện thoại của nhà quản lý sản xuất, lập tức gọi người đuổi tới nhà ga tàu hỏa, cô có xếp người ở gần đoàn phim, phòng chuyện chẳng lành. Nói tới Đổng Nhã Phi, huyện nhỏ cũng có cái hay, nó nhỏ, từ phim trường tới nhà ga cũng chỉ tốn mười mấy phút, lúc nhà quản lý sản xuất gọi điện thì nàng đang ngồi trên xe và đã đi được một nửa quãng đường. Nơi đây đường thông hè thoáng, không bị tắc đường như ở thành phố lớn, người của Tiết Dao trừ khi mọc thêm cánh may ra đuổi tới nhà ga kịp thời để chặn đường Đổng Nhã Phi.

Nhưng nhỏ cũng có mặt bất tiện, nơi đây lạc hậu, người gọi xe cũng phải ngồi ở khu chờ soát vé của người đi xe khách, cho dù không được, những người dưới trướng Tiết Dao cũng có thể tạm thời mua một tấm vé đi vào trong, dù sao Tiết Dao cũng nói cô sẽ lo mọi chi phí.

Đổng Nhã Phi bước qua cửa kiểm an vào trong phòng chờ nhỏ, phòng chờ ở đây chỉ rộng khoảng 100 m2, đứng một góc có thể nhìn thấy toàn cảnh, lại còn nhìn rất rõ, giữa đợt hè, dân số ở thành phố nhỏ có thể coi như đông hơn bình thường, nhưng cũng chỉ ngồi kín một nửa căn phòng này, mọi người đều cúi đầu dán mắt vào điện thoại, chẳng để ý xung quanh. Nàng đang đẩy một chiếc vali bốn bánh 24 inch, đeo hái cái túi màu xanh đậm trên lưng, buộc tóc đuôi ngựa, tùy tiện ngồi xuống một ghế trống. Không biết có phải do trong lòng căng thẳng hay không, vừa ngồi xuống nàng đã cảm thấy đau bụng, lại kéo vali đi toilet.

Toilet ở đây nằm phía bên phải phòng chờ, Đổng Nhã Phi giải quyết nhu cầu cá nhân xong, rửa tay, lau khô nhìn thời gian, khó mua vé trở về ở thành phố nhỏ, cách mấy tiếng mới có một chuyến, công đoạn xin nghỉ việc sáng nay diễn ra nhanh hơn so với nàng mong đợi, bây giờ còn nửa tiếng nữa là lên xe, trước khoảng 10 phút sẽ đi soát vé, nàng tính ra ngoài chờ. Bánh xe lăn trên nền gạch sứ nhấp nhô, kẽo kẹt kẽo kẹt...

Đổng Nhã Phi cảm thấy bồn chồn, dừng chân lại, lén lút ngó đầu ra quan sát.

Lượng người trong phòng chờ vẫn vậy, nhưng có vài người không ngồi, cũng không mang theo hành lý, liên tục quan sát những người xung quanh, không có điện thoại trong tay, giống như là đang tìm kiếm ai đó.

Có người thỉnh thoảng lại cúi đầu, lấy giấy chứng nhận ra khỏi túi, hỏi hành khách vài câu hỏi, hành khách cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn một lúc rồi lắc đầu.

Đổng Nhã Phi không nhìn rõ trên tờ giấy kia có cái gì, nhưng cái tư thế đó nhìn qua là nàng biết, thường xuyên thấy trên TV, là dáng vẻ cảnh sát đang điều tra! Thế mà Lục Ẩm Băng lại báo cảnh sát, cô ta thật sự báo cảnh sát! Đổng Nhã Phi chống tay lên tường, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ: "Báo cảnh sát, mình phải ngồi tù, không được, mình không muốn ngồi tù."

Một bàn tay đột nhiên vỗ vai cô từ phía sau: "Xin chào."

Đổng Nhã Phi hét lên một tiếng, nhanh chóng ý thức được như này sẽ gây chú ý, vội vàng che miệng mình lại, ứa nước mắt.

Từ trong buồng vệ sinh đi ra, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, nhìn là biết người từ thành phố lớn tới, người phụ nữ quay đầu, Đổng Nhã Phi hoảng sợ nhìn tổng quan một chút, nhỏ giọng nói: "Nếu những người đàn ông bên ngoài kia, có hỏi về tôi, thì cô hãy nói không nhìn thấy tôi. Trong đó có thẻ cảnh sát, thẻ đó là của em họ anh ta, anh ta là cảnh sát giả. Tôi là vợ của anh ta, anh ta, ở nhà anh ta hay đánh đập tôi, nên tôi chạy trốn, rồi anh ta muốn bắt tôi về."

Một giọt nước mắt lăn xuống gò má, Đổng Nhã Phi thiếu điều muốn quỳ xuống: "Cầu xin cô."

Người phụ nữ nghe xong mặt liền biến sắc, lập tức nói: "Để tôi báo cảnh sát giúp cô."

Đổng Nhã Phi: "Đừng, đừng, báo cảnh sát cũng vô dụng, cảnh sát không quản chuyện nhà, nhất định bọn họ sẽ đưa tôi về, mà cảnh sát ở đây cũng là người quen của anh ta, tôi mà bị bắt về chắc chắn anh ta sẽ đánh chết tôi mất!"

Người phụ nữ nói: "Được, cô yên tâm, tôi sẽ nói không nhìn thấy cô."

Đổng Nhã Phi nắm chặt hai tay người phụ nữ, rối rít: "Cảm ơn cô."

"Không có gì."

Người phụ nữ chỉnh lại cổ áo, coi như không có chuyện gì. Quả nhiên chạm mặt một người đàn ông khoảng 30 tuổi, đi đến trước mặt cô, giơ thẻ cảnh sát: "Chào cô, cảnh sát điều tra, xin hỏi người này có ở trong nhà vệ sinh nữ không?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Không có."

Cùng lúc đó, Đổng Nhã Phi trốn trong buồng vệ sinh, lấy điện thoại ra, ấn vân tay không mở được khóa, phải ấn mật khẩu mới mở được, run rẩy mở danh bạ, dựa theo trí nhớ kéo tới một dãy số.

Kết nối.

Tút --- tút --- tút ---tút ---

Đổng Nhã Phi tựa lưng vào cánh cửa, lo lắng chờ đợi, sao lại không nghe, sao cô lại tuyệt tình như vậy?

"Alo?" Một giọng nữ quen thuộc vang lên, mang theo nghi hoặc.

"Là tôi, Nhã Phi." Đổng Nhã Phi nhất thời xúc động, nước mắt thi nhau lăn dài trên má, "Dĩ Đồng, hiện tại chỉ có cô mới có thể cứu được tôi, mau cứu tôi với! Tôi thật sự không muốn ngồi tù đâu, mẹ tôi đổ bệnh là thật, không tin cô có thể gọi điện hỏi thăm bà ấy, bà ấy đang một lòng đợi tôi trở về, tôi không thể ngồi tù được, tôi ngồi tù thì mẹ tôi phải làm sao bây giờ..."

Hạ Dĩ Đồng đang đứng trước cửa sổ, nhìn thoáng qua phía Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng cũng đang nhìn về hướng này. Nãy cô nhìn có điện thoại gọi tới còn có chút hoang mang, giờ nghe đối phương giới thiệu mới xác nhận thân phận, chỉ là đang cầu cứu này là chuyện gì đây? Mờ mịt.

Hạ Dĩ Đồng: "Cô đừng khóc, xảy ra chuyện gì, sao lại kêu cứu?"

Hôm qua vẫn còn rất tốt mà?

Đổng Nhã Phi khóc lóc kể lể: "Tôi không phải người! Tôi là cầm thú! Không, tôi còn chẳng bằng cầm thú! Tôi biết tôi sai rồi, cô hãy nói đỡ với Lục tổng, tôi thật sự không cố ý. Tôi chỉ muốn trả đũa cô ấy một chút, để cô ấy gặp chút bất trắc trong quá trình quay phim, mới thả mấy viên bi sắt ở bậc thang, tôi, tôi không nghĩ tới cô ấy sẽ thành ra như vậy, bất cẩn ngã xuống, tôi..."

Trong đầu Hạ Dĩ Đồng nổ một tiếng rõ ro, những câu tiếp theo cô chẳng nghe hiểu được nữa rồi.

Bi sắt...

"Cô nói cô thả cái gì ở cầu thang?" Cô ngắt lời Đổng Nhã Phi, nói với giọng tương đối nhẹ nhàng.

"Bi... bi sắt, loại dùng để bắn chim."

Cơ thể Hạ Dĩ Đồng chấn động một cái, cô chống tay lên bệ cửa sổ, năm ngón tay bấu chặt.

Ánh mắt Lục Ẩm Băng càng trở nên kỳ lạ, nhưng tại cổ cô đang bị cố định, tầm nhìn hạn chế, không thấy rõ toàn bộ động tác của Hạ Dĩ Đồng, chỉ có thể thấy cái bóng mơ hồ. Hạ Dĩ Đồng che micro, đi đến trước giường Lục Ẩm Băng, nói: "Em ra ngoài nghe điện thoại."

Lục Ẩm Băng: "Đi đi."

Hạ Dĩ Đồng xa khỏi phòng bệnh, mới tiếp tục hỏi: "Cô nói tôi nói đỡ với Lục tổng, là có ý gì?"

Đổng Nhã Phi: "Cô ấy cho người tới bắt tôi, hai ngày trước Tiết tổng dẫn theo người tới kiểm tra hiện trường đoàn phim, báo cảnh sát, còn có cảnh sát. Cô nhất định phải cứu tôi, hãy nhìn, nhìn vào giao tình bao năm qua của chúng ta."

Đầu Hạ Dĩ Đồng choáng váng, không thể đứng thẳng, thì ra Lục Ẩm Băng đã sớm biết, chị ấy đã biết hết, chuyện này không phải sự cố ngoài ý muốn, lại giả vờ như không biết gì, không nói với mình câu nào.

Tại sao vậy? Hạ Dĩ Đồng không kìm được run rẩy trong lòng, mắt ngấn nước.

Những bây giờ không phải lúc nên nghĩ chuyện này, cô ổn định lại tinh thần hỏi: "Cô đang ở đâu."

Đổng Nhã Phi nói: "Tôi đã ở WC nữ ở nhà ga, cô mau tới cứu tôi với, chậm chút nữa là không kịp mất rồi."

"Được, tôi sẽ tới ngay."

"Cảm ơn cô cảm ơn cô, chuyện trước kia đều là lỗi của tôi, thật xin lỗi. Hôm nay cảm ơn cô." Đổng Nhã Phi như được đại xá, đặt điện thoại xuống, chờ Hạ Dĩ Đồng tới cứu viện.

Nếu như giờ nàng đối diện với Hạ Dĩ Đồng, sẽ phát hiện ra biểu cảm đối phương có bao nhiêu lạnh lùng.

Đổng Nhã Phi vừa tắt điện thoại, liền nghe được giọng của nhân viên nhà ga, "Đồng chí cảnh sát, xin chờ chút."

Sau đó, có tiếng gõ cửa phòng vệ sinh phía sau nàng: "Xin chào, có ai ở trong đó không?"

Chớp mắt, nổi da gà dựng lông tơ.

Hạ Dĩ Đồng quay lại phòng bệnh, hôn lên trán Lục Ẩm Băng một cái, dịu dàng nói: "Đạo diễn tìm em có chút việc, em ra ngoài một lát."

Lục Ẩm Băng: "Ừm."

Lông máy và ánh mắt nhu hòa, Hạ Dĩ Đồng thiếu chút nữa không nhịn được nhiệt khí dâng lên trong ánh mắt.

"Rất nhanh sẽ quay lại."

Hạ Dĩ Đồng đóng cánh cửa, sau khi quay lưng lại là một khuôn mặt khác.

Cô vừa bước xuống cầu thang, vừa gọi điện cho Tiết Dao.

Tiết Dao: "Alo."

Hạ Dĩ Đồng: "Đổng Nhã Phi đang ở đâu?"

Tiết Dao: "Em biết rồi?"

Hạ Dĩ Đồng vẫn nói câu kia: "Ừm, Đổng Nhã Phi đang ở đâu?"

Tiết Dao: "Em định làm gì?"

Hạ Dĩ Đồng: "Đổng Nhã Phi đang ở đâu, em muốn gặp cô ấy." Lần này nhiều hơn bốn chữ.

Tiết Dao cuối cùng cũng hiểu, Hạ Dĩ Đồng kỳ lạ, cô nói: "Để chị đi hỏi một chút, sẽ trả lời em ngay."

Tiết Dao cúp điện thoại, một phút sau gọi lại: "Vừa bị bắt, đang áp giải tới cục cảnh sát."

Hạ Dĩ Đồng: "Cản đường giúp em."

Tiết Dao còn tưởng mình nghe nhầm: "Gì cơ?"

"Cản đường," Hạ Dĩ Đồng nói, "Em có chuyện muốn nói với cô ấy."

Tiết Dao nói: "Tôi đã báo cảnh sát, không có quyền ngăn cản cảnh-----"

Hạ Dĩ Đồng chặn lời cô: "Em biết chị có cách."

Tiết Dao: "..."

Hạ Dĩ Đồng: "Xin chị."

Tiết Dao không mấy tình nguyện, nhưng vẫn đồng ý: "Được, lát nữa chị sẽ gửi địa chỉ cho em."

Hạ Dĩ Đồng nói: "Khoan nói với Lục Ẩm Băng."

"... Được."

Hai phút sau, Hạ Dĩ Đồng nhận được địa chỉ, khách sạn XX phòng số XX, cô lái xe tới đó, Tiết Dao đứng trước cửa đợi cô, sắc mặt không tốt cho lắm, theo Tiết Dao, chuyện này nên giao cho cảnh sát, giữ bí mật chương trình, dựa theo lời Lục Ẩm Băng, giải quyết công, nên phán bao nhiêu. Hạ Dĩ Đồng lại chặn ngang một gậy tính làm gì đây? Nói đỡ đôi lời với Lục Ẩm Băng, để cô ấy rút đơn kiện?

Tiết Dao cau mày, mở cửa dẫn cô vào.

Người cảnh sát kia và mấy người dưới trướng cô đều đứng trong căn phòng này, tránh ra, trong phòng chỉ còn Đổng Nhã Phi, đeo còng tay, không cần sợ nàng sẽ bỏ chạy.

Đổng Nhã Phi vừa thấy Hạ Dĩ Đồng lập tức đứng lên, mừng rỡ: "Dĩ-----"

Nàng chưa nói xong một chữ, Tiết Dao thấy hoa mắt, Hạ Dĩ Đồng đang đứng cạnh đã một bước xông tới, tát một cái, tát vào mặt Đổng Nhã Phi, không biết lực của cái tát đó mạnh tới đâu, chỉ thấy Đổng Nhã Phi ngã nhào xuống đất, ngã xa hai mét.

Trái tim Tiết Dao đột nhiên co lại, cảm thấy mặt mình cũng đang sưng lên như mặt Đổng Nhã Phi.

Hạ Dĩ Đồng bước tới, cúi đầu lạnh lùng nhìn Đổng Nhã Phi, hai giây sau bỗng nhiên đá một cái vào bụng nàng.

Đổng Nhã Phi toát mồ hôi lạnh, cong người như con tôm, vài giây sau không thở nổi, hướng ánh mắt cầu cứu về phía lưng Tiết Dao: "Cứu mạng..."

Một đá, lại một đá.

Cánh tay, lưng, đầu.

Hai tay nắm lấy vai nàng, nhấc người lên, quăng lên trên tường.

Đến giờ phút này Tiết Dao mới được dịp trông thấy Hạ Dĩ Đồng nổi giận, hóa ra không phải em ấy không biết nổi giận, mà là không có ai khiến em ấy thật sự tức giận. Đổng Nhã Phi này chạm vào vảy ngược của em ấy, còn tưởng mình sẽ được cứu, giờ mình tới khuyên em ấy, rốt cuộc là ai khuyên ai? Liệu em ấy có túm mình đánh tại chỗ luôn không?

Ban đầu Đổng Nhã Phi còn dùng tay ôm đầu, sau đó từ từ buông ra, nhất thời bất động.

Tiết Dao lên tiếng: "Hạ Dĩ Đồng..."

Hạ Dĩ Đồng quay đầu, không lên tiếng, hơi thở hỗn loạn, mắt đỏ ngầu.

Cuộc đời này Tiết Dao chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng như vậy: "Em sẽ đánh chết cô ta, dừng lại đi."

Hạ Dĩ Đồng trầm tĩnh nhìn nàng hai giây, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, vùi mặt vào cánh tay.

Cố nén tiếng khóc.