Tiết Dao tiến lên kiểm tra tình trạng của Đổng Nhã Phí, sưng má trái, rách miệng phải, dấu giày in trên người, không nhìn rõ vết thương nhưng chắc chắn có nội thương, nãy cô thấy có vài cú đá lên bụng và xương sườn, nắm đấm cũng liên tục hỏi thăm người nàng, phải đưa vào viện kiểm tra thì mới biết chính xác được.

Không cần sợ khởi tố tội gây thương tích, Tiết Dao nhìn người rất chuẩn, Đổng Nhã Phi là kiểu người nhát gan hèn yếu, ban đầu còn hoảng loạn xin lỗi cô, xin lỗi Lục Ẩm Băng, bị Hạ Dĩ Đồng đánh cho một trận cũng đáng, nàng sẽ không khởi tố, nhưng có thể nắm lấy nhược điểm này uy hiếm bọn họ tha cho nàng một lần, nhưng Tiết Dao sẽ đồng ý sao?

Lục Ẩm Băng có đồng ý thì cô cũng sẽ không, cùng lắm thì cô để luật sư liên hệ với cơ quan giám định rồi đưa ra kết quả giám định nặng hơn về thương tích của Lục Ẩm Băng, nếu cô ra tay, không biết sẽ là phán quyết bao nhiêu năm đây. Được Tiết Dao nhìn trúng, đã là phúc tám đời, ít nhất cũng là một hai năm tù.

Làm sai thì phải biết chịu trách nhiệm với sai lầm của mình, nàng bị gia đình nạn nhân đánh đập cũng là một cái giá phải trả.

Tiết Dao vỗ vỗ vai Hạ Dĩ Đồng, dìu cánh tay cô, Hạ Dĩ Đồng cự tuyệt, mình, hai tay quệt một vòng trên mắt, nhìn Tiết Dao với con mắt đỏ hoe nói: "Thật xin lỗi, em quá bốc đồng rồi."

Tiết Dao nói: "Không sao, trước đó tôi cũng tát cô ta một cái."

Tiết Dao nếu có sức mạnh của Hạ Dĩ Đồng, cô cũng sẽ đánh người, dám bắt nạt con gái cô, không, nghệ sĩ. Nhưng cô đánh nhau như một người phụ nữ bình thường, tát một phát cào mặt túm tóc, hơi bất lịch sự, cô cũng không thể trút giận bằng việc đánh đấm, cứ để Hạ Dĩ Đồng vung nắm đấm còn thoải mái hơn, nhìn mà hả giận.

Hạ Dĩ Đồng nhìn Đổng Nhã Phi nằm trên mặt đất: "Chuyện này..."

Tiết Dao: "Không sao, để tôi xử lý, em đi soi gương chỉnh trang một chút, rồi về bệnh viện."

"Vâng." Hạ Dĩ Đồng ngừng một chút, nói: "Chị đừng nói với chị ấy về những chuyện em làm khi nãy, kể cả việc em biết Đổng Nhã Phi hại Lục Ẩm Băng."

Từ "chị ấy" kia tất nhiên là chỉ Lục Ẩm Băng.

Tiết Dao hơi sững người: "... Ừm."

Ban đầu là tâm phúc của Lục Ẩm Băng, cô cứ vậy trở thành gián điệp hai mang," vô cùng tự nhiên.

Còn tại sao Hạ Dĩ Đồng lại phải giấu, cũng không khác gì lí do Lục Ẩm Băng giấu cô, không nhất thiết phải thẳng thắn mọi chuyện, có những chuyện nên giấu đi thì hơn, này gọi là lời nói dối thiện chí.

Đương nhiên này là Tiết Dao đoán, này là chuyện của mấy kẻ yêu nhau, cô là cẩu độc thân kéo xe trượt tuyết sao mà hiểu được?

Hạ Dĩ Đồng rửa mặt, lau sạch sẽ, đội mũ đeo khẩu trang. Sau khi vô đi, Tiết Dao thở dài liên hồi, gõ cửa phòng sát vách, cảnh sát đi vào, nhìn thấy Đổng Nhã Phi nằm trên mặt đất, cau mày.

Tiết Dao nói: "Người nhà nạn nhân đánh, trước hết hãy đưa tới viện, bọn tôi lo tiền thuốc men chữa trị, những chuyện sau đó luật sư của tôi sẽ toàn quyền xử lý. Thật ngại quá, làm phiền tới đồng chí cảnh sát rồi."

Cảnh sát gật đầu, cười cười: "Tiết tổng khách sao, trước khi tới, cục trưởng Ngô có dặn tôi rồi."

Tiết Dao nói: "Thay tôi gửi lời cảm ơn tới cục trưởng Ngô."

Hai người trao nhau ánh mắt ngầm hiểu.

Vốn dĩ cần đưa Đổng Nhã Phi tới cục cảnh sát, nửa đường nói dối đưa đi bệnh viện, sau đó còn giám định thương tích của Đổng Nhã Phi, thu thập chứng cứ, đệ đơn đề nghị truy tố, chờ viện kiểm sát truy tố, tất cả đều được Tiết Dao sắp xếp, Hạ Dĩ Đồng không biết gì.

Quần áo có hơi bẩn, cô cố ý ghé qua khách sạn --- nhà quản lý sản xuất đã sắp xếp ổn thỏa cho Hạ Dĩ Đồng --- thay quần áo khác, một chiếc váy màu vàng nhạt, lúc đẩy cửa đi vào, hai mắt Lục Ẩm Băng phát sáng.

"Em mặc cái này đi gặp đạo diễn?" Lục Ẩm Băng nhìn cô, ngữ khí chua mùi giấm.

Hạ Dĩ Đồng nắm tay ghế, ngồi xuống: "Em là người như vậy sao? Em còn ước bản thân quấn bao tải tới gặp đạo diễn, đương nhiên là sau khi gặp, em cố ý đổi bộ này để tới gặp chị đấy."

Lục Ẩm Băng vui vẻ: "Thời tiết cũng nóng, em nên quấn bao tải che người cho cẩn thận."

"Tạm được, hôm nay có hơn 20 độ."

"Là vậy sao?" Lục Ẩm Băng nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng nhìn cũng chẳng nhìn ra thứ gì, chủ yếu là dựa theo cảm giác, hôm nay trong phòng không mở điều hòa, thế mà không nóng, "Đúng là vậy, cổ chị như này chừng nào mới cử động được trời."

Cô không ngồi yên, nằm ườn người một tuần lễ, cơ thể này sắp mốc tới nơi rồi, mỗi lần bác sĩ tới kiểm tra đều nôn nóng hỏi họ chừng nào mới có thể tháo mặt nạ oxy, bây giờ trên mặt đeo mặt nạ oxy còn tạm được, nhưng trên cổ vẫn có cái vỏ quấn quanh này sao mà chịu nổi, buồn nẫu ruột.

Hạ Dĩ Đồng nhìn dáng vẻ bồn chồn của cô, đứng dậy ghì chặt bên tay không bị thương, nói: "Chị đừng cứ động, lát nữa lại choáng đầu bây giờ."

Lục Ẩm Băng phì cười: "Em khiến cho đầu chị toàn nước nè, nhích một cái là sóng nước nhấp nhô." Ngay sau đó cô r.ên rỉ một tiếng, ủ rũ nói "Ghét vãi ò, cười cái thôi mà cũng nhức đầu."

"Lục lão sư nói bậy."

"Thì sao, em không cho con người ta nói tục à, chị nói bậy rồi em không yêu chị nữa à hừ hừ, cmn rồi em có yêu chị không hả?" Thường nói bệnh nhân thích làm nũng, Lục Ẩm Băng cũng không ngoại lệ.

"Yêu yêu yêu, chị mắng em em cũng yêu, chửi thề có nhằm nhò gì." Không biết Hạ Dĩ Đồng nghĩ tới cái gì, đôi mắt cong lên.

Lục Ẩm Băng: "Em rõ ràng là cười giả tạo, xem ra trong đầu chẳng có gì tốt đẹp."

Hạ Dĩ Đồng cầm tay cô lên, đặt trên đầu gối mình, nắm chặt, cười nói: "Nào có, em đâu phải người như vậy. Chỉ là em nhớ tới lúc trước khi bấm máy《Phá tuyết》, Tần Hàn Lâm đứng trước nói chuyện, chị đứng sau phỉ nhổ."

Lục Ẩm Băng kinh ngạc: "Em nghe thấy sao?" Lúc đó cô buông thả bản thân? Rõ là nói rất nhỏ mà, em ấy làm sao nghe được!

Hạ Dĩ Đồng nhíu mày: "Nghe thấy chứ."

Lục Ẩm Băng bình tĩnh một lát, nói: "Tay chị không tiện, phiền em giúp chị che mắt chị lại."

Hạ Dĩ Đồng a một tiếng, đưa tay che mắt cô, rồi hỏi: "Sao thế?"

Lục Ẩm Băng: "Chị xấu hổ."

Hạ Dĩ Đồng cười ha hả.

Lục Ẩm Băng ra vẻ đau đầu: "Em lại làm chị cười..."

Hạ Dĩ Đồng: "Em sai rồi, không cười nữa."

"Quá nghiêm túc, chị không thích."

Hạ Dĩ Đồng hé miệng, nở một nụ cười công nghiệp hở tám cái răng.

"Tạm được." Lục Ẩm Băng nhìn cô dưới ánh mặt trời, dò xét từ đầu tới chân, bắt đầu bình phẩm, nói xong câu, chưa tới hai giây chính cô cũng bật cười, cười không ngậm được miệng, vừa cười vừa kêu gào: "Đầu chị đầu chị."

Hạ Dĩ Đồng thật sự không nhịn được, úp mặt vào chăn, hai vai run dữ dội.

Cuối cùng hai người nghiêm túc trách mắng đối phương dừng lại, nói nhau người kia không nghiêm chỉnh khiến mình không nhịn được cười. Bác sĩ nói, hiện tại bệnh trạng ổn định, thỉnh thoảng cười một chút cho tâm trạng vui vẻ cũng không sao, nhịn chút đau là được, nhưng mà phải có chừng mực, đừng có cười tới mức phải đẩy vô phòng phẫu thuật là được.

Hai người, một người nằm trên giường thở dài, một người ngồi trên ghế thở dài, Hạ Dĩ Đồng nhẫn nhịn cơn đau bụng, cầm khăn tay lau mồ hôi cho cô. Lục Ẩm Băng nói: "Người chị cũng đổ mồ hôi, em lấy khăn lau giúp chị với."

Hạ Dĩ Đồng tới phòng vệ sinh giặt khăn qua nước nóng, khóa cửa phòng bệnh, vén chăn lên, kéo quần áo, tập trung lau người cô. Một tuần trôi qua, cô làm những việc này rất quen tay, nhưng Lục Ẩm Băng cảm thấy lần này cô chăm chú hơn những lần trước.

Nhìn ánh mắt của cô, từ thương xót chuyển sang thương xót với nhiều cảm xúc phức tạp hơn, cô giật mình, rời ánh mắt từ trên mặt, xuống vai, cánh tay, bàn tay, mu bàn tay, ngón tay Hạ Dĩ Đồng.

Khoan đã, tại sao đốt ngón tay em ấy lại đỏ như vậy?

Da Hạ Dĩ Đồng rất trắng, cho nên những vết đỏ kia cũng trở nên thu hút, nổi bật nhất là ở ngón trỏ ngón giữa và ngón áp út, không phải va chạm đơn thuần có thể tạo thành, ngược lại giống như xảy ra xô xát với ai đó.

Suy nghĩ một lúc, Lục Ẩm Băng lặng lẽ rời ánh mắt, nhìn về mặt Hạ Dĩ Đồng một lần nữa.

Hạ Dĩ Đồng nửa quỳ trên giường, một tay vén quần áo cô, tay kia cầm khăn nóng ướt, nhẹ nhàng lướt qua cổ, vai, xương sườn Lục Ẩm Băng, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu, trong mắt Lục Ẩm Băng đều là ý cười, ngước nhìn Hạ Dĩ Đồng.

Ánh mắt cô rất yên tĩnh, yên tĩnh và dịu dàng, dịu dàng cực kỳ, ánh nắng sau giờ ngọ (11-13h) chiếu từ ngoài cửa sổ vào khắp phòng bệnh, rơi trên mặt đất, cả phòng vàng rực.

Môi cô có chút khô, muốn hôn.

Giơ tay lên, đầu ngón tay du lượn sau lưng Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng ngừng tay, hỏi: "Sao vậy?"

Lục Ẩm Băng nhìn qua cô, nhắm mắt lại.

Khóe môi Hạ Dĩ Đồng hiện lên một nụ cười nhẹ, gạt chăn cho đỡ vướng, cúi đầu hôn, sợ chiếm hết không khí khiến Lục Ẩm Băng hô hấp khó khăn, nên nụ hôn này không lâu, cả hai đều không thỏa mãn, nên hôn rất nhiều lần.

Hạ Dĩ Đồng chống tay lên mặt giường, tìm tới tay Lục Ẩm Băng, mười ngón tay đam vào nhau, chặt tới mức Lục Ẩm Băng không cử động được, Lục Ẩm Băng cười hỏi: "Em làm gì vậy?"

"Không có gì, nắm một lúc thôi."

"Vậy em nắm đi." Nhưng cái tư thế này không thoải mái, Lục Ẩm Băng từ bỏ giãy giụa.

"Lục lão sư." Hạ Dĩ Đồng hôn lên ngón tay Lục Ẩm Băng.

"Huh?"

"Em sẽ đối với chị thật tốt."

"Em bây giờ đối với chị cũng đã rất tốt rồi."

"Bây giờ rất tốt, sau này đặc biệt tốt."

"Em không đàng hoàng nha, bây giờ lại đột nhiên đối tốt với chị." Lục Ẩm Băng chẹp miệng, ngước mắt lên, "Vậy sau này chị sẽ đối xử với em tệ một chút, phạt em đó."

Hạ Dĩ Đồng nghẹn lời: "..."

Tại sao Lục Ẩm Băng luôn ngang ngược như vậy?

Lục Ẩm Băng lại cười đáp đến đau đầu: "Không được, chị cứ như này thì chiều nay bệnh chị sẽ trở nặng mất, chị ngủ một giấc trước đã."

Hôm nay Lục Ẩm Băng thức lâu hơn hôm qua, cả buổi sáng cho tới 2 giờ chiều, cuối cùng cô cũng rút tay ra, cứ ôm như vậy rồi ngủ thiếp đi, Hạ Dĩ Đồng buông tay cô ra, đặt lại vào trong chăn.

Cô nhìn Lục Ẩm Băng khoảng mười phút, sau đó mới thở phào một cái, rón r.én ra ngoài, gài cửa lại.

Tiết Dao đi theo tới bệnh viện, phỏng đoán Đổng Nhã Phi bị thương không nặng, giữa đường đã tỉnh, bây giờ bác sĩ đang kiểm tra cho nàng, điện thoại trong túi vang lên, trên bàn hình hiện lên: Hạ tiểu bá vương.

Tiết Dao nhìn Đổng Nhã Phi nằm bên trong, rồi cảm thấy cái biệt danh cô mới đặt này là vô cùng hợp lí.

"Alo." Cô đi sang một bên nghe điện thoại.