*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Beta: Cò Lười

Lương Thiển nhìn An Diệc Tĩnh, mà An Diệc Tĩnh ngược lại có chút im lặng, thì ra bây giờ cô đã biến thành người dẫn đường của Quỷ Hồn rồi à?

"Vậy đi thôi." Mặc dù An Diệc Tĩnh cảm thấy mọi chuyện nghe có chút hoang đường, nhưng cô lại lo lắng cho Lâm Nhiên,dien.dan-lê!quý(đôn bảo cô không biết chuyện gì mà chờ đợi ở chỗ này, còn không bằng mang theo những Quỷ Hồn đáng thương này đi báo thù cho sảng khoái.

Lương Thiển gật đầu, phất tay với những người khác, An Diệc Tĩnh xuống xe dẫn đầu đi về phía trước, rõ ràng là đội ngũ trùng trùng điệp điệp, đáng tiếc người ta lại không thể nhìn ra chỉ có thể nhìn thấy một người phụ nữ chiến đấu anh dũng.

Bên kia, Lâm Nhiên và Nhậm Tử Hâm đã mai phục trong nhà tang lễ, vào lúc này, bên trong còn tĩnh mịch hơn so với lúc nãy bọn họ vào, yên lặng đến rợn cả tóc gáy.

Bọn họ trốn ở một góc rẽ, đánh giá chung quanh.

Ánh mắt Nhậm Tử Hâm như mắt mèo, khôn khéo sáng ngời, giọng cô đè rất thấp: "Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm phá án của tôi, nơi này rất có vấn đề."

Lâm Nhiên cũng đồng ý cách nói của Nhậm Tử Hâm, quả thật cảm thấy nơi này rất kì quái, chẳng lẽ lúc nãy bọn họ giả trang thành khách hàng đã bị nhìn ra? Hay là nói?

Nghĩ đến đây, Lâm Nhiên bỗng dưng nhìn Nhậm Tử Hâm: "Không đúng, bọn chúng chạy."

Vừa dứt lời, bọn họ liền nhìn thấy một chiếc xe phóng như điên ra bên ngoài, Nhậm Tử Hâm lanh tay lẹ mắt vọt tới, lại không thể ngăn cản, chỉ có thể nhanh chóng nổ hai phát súng, lại vẫn không cách nào dừng xe lại được.

An Diệc Tĩnh vừa đi đến đã nghe thấy tiếng súng, trong lòng cô bỗng dưng cả kinh, ngay sau đó nhìn Lương Thiển bên cạnh: "Sẽ không xảy ra chuyện rồi chứ?"

Lương Thiển nhìn An Diệc Tĩnh, nói với cô: "Nhanh đi xem một chút."

Đang lúc bọn họ dốc hết sức đi đến nhà tang lễ, một chiếc xe vọt ra, An Diệc Tĩnh tinh mắt, liếc mắt vào khe hở đã thấy chính là ông chủ nhà tang lễ, cô vội vàng mở miệng nói: "Là bọn chúng."

Lương Thiển nhìn sang, xe lái rất nhanh, bọn Quỷ Hồn không có cách nào khiến xe ngừng lại được, nhưng An Diệc Tĩnh không giống, cô là người, cô có thể làm được.

"An Diệc Tĩnh." Lương Thiển hô một tiếng.

"Hả?" Lúc này An Diệc Tĩnh cũng có chút không biết làm sao.

"Chặn xe."

"Cô điên à, bảo tôi đi chặn xe?" An Diệc Tĩnh kinh ngạc nhìn Lương Thiển.

"Tôi không nói đùa, cô yên tâm, sẽ không có chuyện gì." Mặc dù trong lòng Lương Thiển có chút không dám chắn, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể cược một lần.

Mắt thấy chiếc xe càng tiến tới, nếu không xông ra sẽ không còn cơ hội, Lương Thiển lớn tiếng rống một tiếng với An Diệc Tĩnh: "Nhanh lên một chút, đây là cơ hội duy nhất."

An Diệc Tĩnh bị Lương Thiển nói như vậy, trong đầu trống rỗng, thật sự theo lời Lương Thiển nói vươn hai tay xông ra ngăn cản xe.

Người lái xe nhìn thấy cách đó không xa đột nhiên có người lao ra, sợ đến mức chậm lại tốc độ: "Làm sao đây? Có người chặn xe."

Một người khác lại nói: "Chạy qua, chạy qua."

"Không tốt đâu." Trong lòng lái xe có chút hồi hộp.

"Cô ta không chết chúng ta sẽ chết, mày muốn người nào chết?"

Người đàn ông lái xe vừa nghe thấy, giống như lập tức mở được then chốt, gia tăng chân ga dưới chân, tất nhiên muốn đụng An Diệc Tĩnh.

Trong thời điểm chỉ mảnh treo chuông, người trong xe nhìn thấy chặn xe không phải là một người, mà là rất nhiều người, hơn nữa những người này toàn thân đều chảy máu không giống người,d?đ+l#[email protected]đ ba người trong xe bị dọa đến kêu lên, trường hợp này đổi lại là bất kỳ ai đoán chừng cũng không có cách nào bình tĩnh.

Lái xe lập tức chuyển tay lái, cuối cùng vững vàng đâm vào một cây cổ thụ, dường như mọi thứ lúc này đều trở nên yên tĩnh.

Dưới chân An Diệc Tĩnh mềm nhũn, trực tiếp ngồi bẹp xuống đất, ánh mắt cũng trống rỗng.

Lúc Lâm Nhiên và Nhậm Tử Hâm chạy tới, đã nhìn thấy một màn như vậy, An Diệc Tĩnh ngã ngồi dưới đất không nhúc nhích linh hồn giống như đã thoát ra ngoài, còn bên cạnh chính là chiếc xe bọn họ đang truy đuổi, lúc này đã đâm vào cổ thụ, mà bốn người trong xe chỉ bị thương nhẹ nhưng lại giống như trúng tà, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ngoài cửa xe, còn đang đưa tay làm động tác ngăn cản trong không trung, hình như dáng vẻ đang rất sợ hãi.

"Không bị thương chứ?" Lâm Nhiên chạy nhanh đến trước mặt An Diệc Tĩnh, ngồi xổm xuống nhìn cô.

Lúc này An Diệc Tĩnh mới chậm rãi ngước mắt nhìn Lâm Nhiên, khôi phục trạng thái, sau đó lắc đầu một cái nói: "Không có việc gì, em không sao."

"Sao cô lại ở đây?" Nhậm Tử Hâm dùng súng chỉa về phía chiếc xe, hỏi An Diệc Tĩnh.

"Tôi đi tìm các người." An Diệc Tĩnh trả lời.

Lâm Nhiên vừa nghe đã hơi nhíu nhíu mày: "Không phải bảo em ngoan ngoãn đợi ở trong xe, đừng có chạy lung tung sao?"

An Diệc Tĩnh theo cánh tay Lâm Nhiên đứng lên, lúc này mới nhìn về chiếc xe bên kia, nói: "Em dẫn bọn họ đến báo thù."

"Bọn họ?" Lâm Nhiên và Nhậm Tử Hâm trăm miệng một lời.

An Diệc Tĩnh gật đầu, sau đó đưa tay cầm tay Lâm Nhiên, lại giữ tay Nhậm Tử Hâm, ra hiệu bọn họ nhìn chiếc xe: "Hai người nhìn."

Ngay một khắc này, khi An Diệc Tĩnh kéo tay của bọn họ, một màn trước mắt khiến nhịp tim Lâm Nhiên và Nhậm Tử Hâm bỗng dưng rớt mất nửa nhịp.

Xung quanh xe hơi vây đầy Quỷ Hồn, trên người bọn họ đều chảy máu tươi không ngừng vỗ cửa sổ xe, cửa xe, mặc dù