*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Beta: Cò Lười

Lâm Nhiên thấy bộ dạng nửa đùa nửa thật của An Diệc Tĩnh, ngược lại có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà anh hiểu nha đầu này, cô hiểu rất rõ chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, lúc này đột nhiên có thể nói ra một câu như vậy, chắc hẳn là có lý do.

"Được." Lâm Nhiên cười nhạt với An Diệc Tĩnh, anh không hỏi tại sao, chỉ muốn cô an tâm.

Nụ cười của An Diệc Tĩnh càng sâu, khẽ nghiêng đầu nhìn Lâm Nhiên: "Không hỏi em chuyện gì à?"

Lâm Nhiên không để ý lắc đầu: "Không cần thiết, em muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, còn em không muốn thì đừng nói."

"Mệt chết được." An Diệc Tĩnh muốn tiến lên làm nũng, nhưng ngại đang ở nơi công cộng, chỉ có thể đáng thương bĩu môi nhìn Lâm Nhiên.

"Có thể đi được chưa?" Lâm Nhiên hỏi.

An Diệc Tĩnh gật đầu: "Đã nên rời đi từ lâu rồi."

Nói xong, An Diệc Tĩnh dẫn đầu đi về phía bãi đậu xe, Lâm Nhiên nhìn bóng lưng yểu điệu của cô, nở nụ cười đi theo phía sau cô không xa.

An Diệc Tĩnh đi đến cạnh xe Lâm Nhiên, thì nghe thấy âm thanh mở khóa, cô cười khẽ một tiếng, mở cửa xe rồi ngồi xuống ghế trước, chờ Lâm Nhiên mở cửa, lúc này cô mới chuyển ánh mắt sang đối phương, cười nói: "Chúng ta thế này có giống yêu đương vụng trộm?"

Lâm Nhiên đóng cửa xe nở nụ cười mang theo sự vô lại, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Vậy lúc nào thì có thể đưa chuyện tình ngầm này lên được mặt đất?"

"À?" An Diệc Tĩnh cũng vươn tay thắt dây an toàn, thật giống như đang suy tư, suy nghĩ một lát mới tiếp tục mở miệng: "Vậy anh có muốn em mở một cuộc họp báo long trọng để giới thiệu anh hay không?"

"Anh vẫn nên long trọng giới thiệu trước thì tốt hơn." Lâm Nhiên vừa lái xe ra khỏi bãi đậu xe vừa nói với An Diệc Tĩnh.

Lời này vừa nói ra, An Diệc Tĩnh ngược lại có chút mơ hồ, cô liếc Lâm Nhiên, hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Ngón tay Lâm Nhiên đặt trên tay lái hiện rõ khớp xương, mắt nhìn thẳng phía trước, giọng trầm thấp từ từ phát ra trong xe: "Tối nay dẫn em đi gặp chị gái anh."

"Hả?" Toàn thân An Diệc Tĩnh bật dậy, nhìn Lâm Nhiên: "Gặp chị gái anh?"

"Ừ." Lâm Nhiên nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nhìn An Diệc Tĩnh, thấy bộ dạng cô có chút đứng ngồi không yên, cảm thấy rất thú vị, cô bé này rõ ràng đang hốt hoảng.

"Nhanh như vậy à?"

"Em cũng đã muốn để anh nuôi em rồi, chuyện gặp gia trưởng chẳng phải rất cần hay sao?"

An Diệc Tĩnh suy nghĩ một chút, thật ra đi gặp chị gái Lâm Nhiên cũng không có gì, mọi người đều là người trẻ tuổi cũng không có gì đáng ngại, chỉ là, không ngờ đột nhiên lại nhanh như vậy.

"Nói thì nói thế, nhưng sao anh lại đột nhiên như vậy, em chẳng chuẩn bị được gì cả, không tốt lắm đâu? Nếu không, để lần sau gặp." Giọng nói An Diệc Tĩnh dịu dàng muốn thương lượng.

"Sao vậy Đại minh tinh của anh, sợ à?" Lâm Nhiên trêu ghẹo.

An Diệc Tĩnh nhìn thấy trong nụ cười của Lâm Nhiên mang theo một loại sắc thái khác, sau đó thì đơn giản nhìn cô một cái, lại khiến trong lòng cô có chút tự tin: "Em mà sợ à? Đứng trước mặt vạn người mắt em còn chưa chớp một cái, chỉ là gặp chị gái của anh thôi thì em sợ cái gì."

Lâm Nhiên thấy lưng An Diệc Tĩnh thẳng băng, nhịn cười, gật đầu: "Đưa em về nhà nghỉ ngơi trước, buổi tối chúng ta cùng đến nhà chị gái anh."

"Được." An Diệc Tĩnh lời này cũng đã nói ra, sớm muộn gì cũng phải gặp, không thể lùi bước được nữa.

"Yên tâm, nhất định chị gái anh sẽ rất thích em." Lâm Nhiên thấy bộ dạng An Diệc Tĩnh, không đùa cô nữa, vươn tay kéo bàn tay trắng nõn của người phụ nữ bên cạnh mình, mười ngón tay đan xen.

An Diệc Tĩnh bị đôi bàn tay to ấm áp kia nắm lấy, dường như có thêm sức mạnh, cô vươn cánh tay khác ra vẽ vòng tròn trên mu bàn tay anh, nói: "Dĩ nhiên, nhân dân cả nước cũng đều thích em đấy."

"Khoe khoang." Lâm Nhiên nâng bàn tay An Diệc Tĩnh lên hôn một cái, nói tiếp: "Nhưng em chỉ thuộc về một mình anh."

An Diệc Tĩnh thấy bộ dạng Lâm Nhiên, lẩm bẩm nói: "Giáo sư Lâm cũng học được khoe khoang rồi."

"Học em đấy."

"Đúng rồi, rốt cuộc anh là giáo sư gì?"

"Không phải em nói anh là