Giữa tháng năm, một tin tức từ Tây Lăng quốc truyền ra khiến trên dưới vạn dân vừa nghe đã không kìm nén được nỗi kinh hoàng cùng thương tiếc.

Công chúa hòa thân của Thiên triều chỉ vừa mới đặt chân lên mảnh đất quê người đã bị giết hại thảm khốc, nghe nói thi thể không còn nhận ra hình dáng ban đầu nữa.

Lúc Trần Hy Hy nhận được tin này, chiến tranh đã nổ ra.

Tây Lăng quốc coi thường Thiên triều, rắp tâm hãm hại công chúa, trời tru đất diệt, muôn dân phẫn nộ.

Như một ngọn lửa rơi xuống cánh đồng khô hoang dại, phút chốc lửa cháy dữ dội, Đại Nam và Hạ quốc liên tục xuất binh, dồn Tây Lăng quốc vào thế bí.

Bầu trời bị mây đen nuốt trọn, tiếng sấm nổ vang từng đợt, hung dữ rạch ngang nửa trời, gầm thét tựa như phẫn nộ.

Mưa điên cuồng trút xuống mặt đất, hạt mưa lạnh lẽo, miên man không ngớt.

Tựa như tiếng khóc của người con gái kia hóa thành.

Đau đớn thay, hồng nhan chưa tàn, sinh mệnh đã cạn.

Thống hận thay, số mệnh đã định, quân cờ vỡ nát.

Gió quật những hàng cây đổ rạp, thê lương ngã xuống mặt đất.

Ngày thi thể Trần Mộc Tâm được quân sĩ Thiên triều đem về, khắp Thượng Thư Phủ nhuộm một màu trắng tang thương, trên dưới trăm người không nén nổi tiếng khóc đau đớn.

Giây phút nhìn thấy nữ nhi duy nhất của mình không còn nguyên vẹn, đại phu nhân lập tức không kìm được kích động, hét thảm một tiếng rồi ngất đi.

Mưa vẫn rơi nặng hạt, mưa thấm đẫm lòng người, buốt giá cùng tê tái.

Trước linh cữu của người đã mất, Trần Hy Hy một thân áo tang cô độc đứng đó, thất thần nhìn nắp quan tài đã đóng chặt.

Đến bây giờ nàng vẫn không muốn tin thi thể trong kia là Trần Mộc Tâm. Gương mặt bị đâm biến dạng, trên người cũng bị vô số vết thương do đao kiếm gây nên.

Nếu không phải từ trong giá y kia lấy được lọ độc khí nàng dành mười ngày bào chế cho nàng ấy, Trần Hy Hy chắc chắn sẽ tin rằng...

Người này... tuyệt đối không phải Trần Mộc Tâm!

Làm sao có thể? Làm sao có thể là nàng ấy? Làm sao chuyện này có thể xảy đến?

Cổ họng nghẹn đắng, thiếu nữ cắn chặt môi, lệ nóng đau đớn nhỏ xuống nắp quan tài.

Mới hôm trước người vẫn còn đó, mà nay, âm dương cách biệt.

Vốn là tân nương tử được vạn người ngưỡng vọng...

Vốn là...

Vốn là...

“Tỷ...”

Một tiếng gọi đau đớn cất lên từ cõi lòng tan nát. Hai bàn tay trắng nhợt của thiếu nữ nắm chặt, cảm giác phẫn hận, bất lực cùng xót xa giằng xé tâm can khiến nàng chỉ thiếu chút nữa không bảo toàn được lý trí mà ngã xuống.

Dẫu đã đoán được lần liên hôn này sẽ ẩn chứa một trận cuồng phong đại vũ, nhưng nàng không ngờ rằng... bọn họ lại chọn ngay thời điểm Trần Mộc Tâm vừa đặt chân đến Tây Lăng quốc mà xuống tay.

Còn... ra tay một cách dã man và tàn nhẫn như vậy!

Trần Hy Hy ơi... rốt cuộc ngươi có làm cách nào cũng không thể ngăn cản được bọn họ.

Ngay từ ban đầu, cả ngươi và nàng ấy, đều là quân cờ trong tay họ.

Cái gì mà vì muốn đòi lại công đạo cho công chúa, cái gì mà vì trời không dung, đất không tha... tất thảy chỉ là ngụy biện!

Chỉ là ngụy biện để lấy đó làm nguyên cớ phát động chiến tranh mà thôi!

Nghĩ đến tình hình chiến sự, lòng thiếu nữ chỉ cảm thấy từng đợt lạnh lẽo cùng phẫn nộ không ngừng trào dâng.

Ha, công chúa Thiên triều bị sát hạt, đương nhiên Hạ quốc là nước liên minh cũng phải xuất binh trợ lực. Chỉ là, có nước liên minh nào là “hào phóng” trợ binh nhiều như vậy không? Thần dân còn tưởng rằng người chết không phải công chúa Thiên triều, mà là công chúa nước Hạ!

Đến giờ nàng mới hiểu ẩn ý khi ấy trong lời nói của Phương Hạo Thiên. Hắn nói thiên hạ này chỉ có thể rơi vào một trong tay hai nước, tức là ám chỉ Tây Lăng quốc chắc chắn sẽ bị diệt. Lần kết minh này, chẳng qua chỉ là cái cớ để Hạ - Nam bắt tay, cùng tiêu diệt Tây Lăng quốc mà thôi!

Lệ vẫn không ngừng rơi xuống, thế nhưng khóe môi thiếu nữ lại cong lên, một nụ cười đầy châm biếm cùng xót xa!

Một lần nữa, nàng lại không thể bảo vệ được thân nhân của mình.

Diệp Đà, A Huyên, Mộc Tâm,... bọn họ cứ lần lượt rời đi... ngay trước mắt nàng...

***

Đông Cung.

Đêm khuya trăng non, mưa đã ngớt, nhưng lại nhuộm lớp không khí một màn sương đêm lạnh lẽo.

Trên lầu cao, phảng phất một bóng lưng mảnh mai trong bộ bạch y phiêu dật mà tang thương. Đôi mắt mang theo u tịch như có như không lẳng lặng nhìn màn đêm đen thẫm.

Gió lạnh thổi tới, phút chốc cuốn lấy những sợi tóc hai bên trán nàng bay loạn. Vài sợi tóc nửa đùa nghịch nửa an ủi chạm lên mắt thiếu nữ, tóc quét qua vành mắt, có chút đau.

Tà áo mỏng manh phất phơ tựa cành liễu yếu ớt trước gió, cũng đem hơi lạnh luồn vào thân thể nàng.

Bỗng lúc này, từ phía sau chợt vang lên tiếng bước chân rất nhẹ. Liền ngay sau đó, trên vai chợt nặng đi, một chiếc áo choàng đã bao lấy người nàng.

Người phía sau cũng nhẹ nhàng ôm lấy người thiếu nữ. Hơi cúi đầu, gò má hai người chạm vào nhau, lạnh đến tê tái.

Mùi đàn hương pha lẫn hương thơm đặc biệt khẽ khàng phả lẫn trong gió đêm.

Đứng dưới đêm lạnh khiến cả người thiếu nữ thoáng cứng lại, nhưng nàng vẫn thủy chung bảo trì được sự thanh tỉnh của lý trí. Khẽ chớp mi, không làm động tác đẩy ra, cũng không lặng lẽ dựa vào, nàng chỉ hơi nghiêng đầu nhìn nam tử phía sau mình. Thời khắc ánh mắt hai người chạm nhau, thiếu nữ mới cất tiếng mở lời:

“Thái tử không có gì muốn nói với thiếp sao?”

Mái tóc đen nhánh của Triệu Minh rơi trước trán, cùng tóc nàng kết lại một nơi, quấn quýt trong gió đêm. Hắn thản nhiên mỉm cười, hỏi ngược lại:

“Nàng muốn bản cung nói cái gì?”

Hắn cố tình không hiểu đấy ư?

Thiếu nữ hơi nhíu mi, ánh sáng leo lắt từ vầng trăng khuyết khiến nàng không cách nào nhìn thấu biểu cảm của hắn.

Nghĩ đến đây, nàng lại muốn bật cười. Vốn dĩ trước nay, ai có thể nhìn thấu hắn chứ?

Hít sâu một hơi, trong mắt xẹt qua một tia bi thương, nàng cố gắng kiềm chế tâm tư xao động, bình tĩnh trả lời:

“Có thể đối với các người, nữ tử chúng ta chỉ đơn thuần là một quân cờ trong hàng vạn quân cờ các người tạo ra. Phận tựa bèo trôi, không có quyền lựa chọn vận mệnh cho mình. Nhưng... các người đã bao giờ tự hỏi... rằng các người dựa vào cái gì mà quyết định số phận của chúng ta chưa?”

Ánh mắt Triệu Minh lập tức tối lại:

“Hỗn xược!”

Trần Hy Hy cười lạnh, hỗn xược? Phải, nếu dùng thước đo của thời đại này, đương nhiên những lời nàng vừa nói là đại nghịch bất đạo!

Trong tư tưởng bất di bất dịch của bọn họ, nữ tử chỉ là một công cụ củng cố quyền lực, tất nhiên không có tư cách lên tiếng!

Nếu là nữ tử sinh ra trong thời đại này, có lẽ nàng cũng sẽ cho rằng đó là điều tất yếu. Nhưng nàng không phải, mười mấy năm ăn học của chủ tịch Lý, thêm với việc tiếp xúc với một nền văn hóa bình đẳng giới bên Mỹ, nàng không thể nào chấp nhận được điều ấy.

Huống hồ hôm nay, người trở thành vật tế cho lợi ích của bọn họ chính là tỷ tỷ của nàng!

Gió lạnh mạnh mẽ quét qua, Trần Hy Hy đưa tay gỡ lấy tóc hai người, nhưng lạ thay, càng gỡ, tóc lại càng quấn chặt hơn.

Đáy mắt bỗng ngậm ngùi một tia giễu cợt, kết tóc đồng tâm, nhưng hiện tại, tâm ai liệu còn hướng về ai không?

Mất một lúc mới có thể gỡ ra, Trần Hy Hy từ từ quay người lại đối diện với gương mặt phong hoa tuyệt đại kia, lạnh nhạt cười đáp:

“Những lời thiếp vừa nói, Thái tử có thể coi như là thiếp hồ ngôn loạn ngữ. Chỉ có điều... thiếp sẽ không bao giờ quên, hôm nay... người bị hại là tỷ tỷ của thiếp.”

Dứt lời, lạnh lùng nâng gót sen bước qua người hắn.

Cảm nhận tà áo của nàng lướt qua tay mình, trong khoảnh khắc ấy, Triệu Minh lập tức vươn tay muốn bắt lấy. Nhưng thứ bắt được, cuối cùng chỉ là hư không!

Đêm, yêu mị mà mỹ lệ.

Bóng đêm dày đặc phủ xuống dường như muốn bao lấy cả người nam tử. Một trận gió quét qua, ba nghìn sợi tóc tung bay, khẽ khàng lộ ra khuôn mặt trắng bệch của hắn, khóe môi còn vương lại một dòng máu đỏ thẫm.

Đàn hương lúc này không thể che được mùi máu, thân thể Triệu Minh chợt mềm nhũn, cuối cùng một tiếng hô kinh hãi quen thuộc vang lên, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm.

Sương đêm vẫn không ngừng sà xuống. Một lần, lại một lần, đem chuyện hồng trần nhấn chìm.

Hư hư thực thực, nhân trong cuộc, liệu khả dĩ phân minh?