“Mộ Thái y, Thái tử thế nào rồi?”

Gia Bảo đứng một bên đã được nửa canh giờ, nhìn từng cây châm dài trên người Thái tử, trong lòng chỉ cảm thấy từng cơn lo sợ cùng khẩn trương không ngừng đánh tới.

Trên trán Mộ Dung Trạch rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, y cẩn thận rút ngân châm cuối cùng trên người Triệu Minh, sau cùng nhìn gương mặt hơi tái của người trên giường, thoáng thở dài:

“Hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Gia tiên sinh, lần này độc phát trước những nửa tháng, thiên sơn tuyết liên lúc trước ngài mang đến để ta bào chế thuốc giải độc, chỉ có thể kéo dài thời gian cho Thái tử.” Y đóng nắp hộp châm vào, lại nói: “Thứ cho lão phu lần này mới dùng đến tuyết liên, bởi vì trước đây cơ thể của Thái tử đã từng được hấp thụ một loại thuốc có thần lực vô cùng mạnh mẽ, đến nay vẫn còn sót lại. Nếu ta dùng tuyết liên ngay, chắc chắn độc tính cùng thần lực trong người Thái tử tự nhiên sẽ xung khắc với nhau, khiến thất khiếu người lập tức chảy máu mà mất mạng.”

Sắc mặt Gia Bảo hơi trầm xuống, thần lực mà Mộ Dung Trạch nhắc tới là thuốc trị bách độc bách bệnh của sư phụ. Vốn từ sau lần bị ám sát ở Nguyên quốc còn hai viên, không nghĩ đến sự việc phát sinh, cả Trần Hy Hy và Hoàng thượng đều bị trúng độc nguy hiểm.

Nếu không thì...

Gia Bảo lắng nghe tiếng hô hấp mỏng manh của Triệu Minh, y thoáng siết chặt tay, khẽ quay sang hỏi Mộ Dung Trạch:

“Xin Mộ Thái y có thể cho tại hạ biết, tuyết liên có thể giúp Thái tử duy trì được bao lâu?”

Chỉ thấy y lắc đầu, giọng điệu đáp lại đầy nặng nề:

“Nhanh thì mười ngày, chậm thì một tháng.”

“Sao cơ?”

Nhanh thì mười ngày, chậm thì một tháng sao?

Vành mắt Gia Bảo đỏ lên, đây là lần đầu tiên... y lại cảm thấy bất lực như vậy. Nhìn Thái tử từng giây từng phút nằm đó giằng co với sự sống, y chẳng thể làm được điều gì giúp người.

Gia Bảo đã đi theo Thái tử 15 năm, y hơn Triệu Minh một tuổi. Từ ngày đầu tiên bước chân vào Đông Cung trở thành thư đồng, đến hiện tại là phụ tá bên cạnh người, trong lòng y đã sớm coi Thái tử là huynh đệ ruột thịt của mình.

Y không thể, cũng không dám tưởng tượng con người ấy sẽ xa lìa trần thế trong hoàn cảnh như vậy.

Y biết rất rõ, từ nhỏ, thống nhất thiên hạ là bá nghiệp mà Thái tử vẫn một lòng tâm niệm. Chỉ là nghiệp lớn chưa thành, vận mệnh đã vùi dập...

Còn có... người con gái mà đời này Thái tử động chân tình...

Người sao có thể chịu được chứ?

“Gia tiên sinh, chuyện này... Thái tử vẫn giấu Hoàng thượng sao?”

Mộ Dung Trạch chợt lên tiếng kéo y lại, trong giọng nói khó kìm nén một tia thương xót.

Gia Bảo đờ đẫn gật đầu, y hiểu dụng ý của Thái tử. Hiện tại là thời buổi loạn lạc, chuyện chinh phạt Tây Lăng quốc đã làm Hoàng thượng phiền lòng rồi, người chính là không muốn bệ hạ vì người mà bận tâm hơn nữa.

Nhưng lý do quan trọng nhất, ấy là bởi vì Thái tử lo lắng, một khi tin tức người trúng kịch độc truyền ra, sẽ là thời cơ để các phiên vương cùng loạn thích hoành hành, đe dọa đến an nguy của bá tánh.

Vả lại, Hạ quốc đã bắt đầu bành trướng thế lực, sao Thái tử lại không đề phòng được?

Cũng bởi vì lo sợ chuyện này xảy đến, người chỉ có thể âm thầm bàn bạc với các đại thần, mượn sức họ nâng đỡ Tứ điện hạ.

Triệu Lâm vốn là người có tài, Thái tử lần này lặng lẽ trải đường để ngài ấy thuận lợi làm chủ soái thống lĩnh vạn quân chinh phạt Tây Lăng quốc, cũng là muốn Tứ điện hạ sẽ nhanh chóng có được lòng quân.

Để... thay ngài ấy tiếp nhận vị trí Đông Cung Thái tử!

Là người đã bên cạnh Thái tử từng ấy năm, mỗi ngày nhìn thấy người từng bước trưởng thành, từng bước đạt được những thứ mà người đời ngưỡng vọng, hiện tại vì vận mệnh đắng cay, chỉ đành chấp nhận lui về phía sau một bước, Gia Bảo thực sự không cam lòng thay người ấy!

Trong lòng y, chỉ có Triệu Minh mới xứng làm chủ giang sơn này. Giống như lời các binh sĩ vẫn cảm phục cất lên: Thái tử là Mặt Trời của Thiên triều ta!

Bàn tay càng siết chặt hơn, Gia Bảo nhìn gương mặt nhợt nhạt của người trên giường, không nhịn được xúc động mà gượng hỏi:

“Mộ Thái y, thực sự... không còn cách nào khác sao?”

Y biết câu hỏi của mình ngây thơ thế nào, nhưng y vẫn cố tin rằng... nhất định sẽ có kỳ tích xảy đến. Trải qua nhiều tranh đấu như vậy, chẳng phải trước nay, bọn họ vẫn có thể tìm được đường sống từ cõi chết sao?

Vậy tại sao lần này lại không thể chứ?

***

Đêm trăng tịch mịch, vạn vật cô liêu.

Gió đêm từ từ len lỏi vào hàng song hộ, thổi loạn những hàng nến lập lòe trên giá.

Màn sa mỏng yêu kiều lay động, trên đó, từng mảnh cánh hoa nhẹ rơi, phiêu tán điêu linh.

Thiếu nữ vừa trở về Bạch Liên Các, lúc này mới nhận ra chiếc áo choàng trên người vẫn chưa trả lại Triệu Minh.

Chân mày không mảy may một chút dao động, nửa lạnh lùng nửa hờ hững cởi ra. Mở tủ, vừa định đem áo treo lên, bỗng ngây người khẽ dừng động tác.

Ánh mắt nàng dán chặt vào chiếc áo lông màu xám được treo ngay ngắn phía trước. Chả là mấy hôm nay tiết trời mưa nặng hạt, sợ ẩm mốc, nàng có sai Vân Anh sắp lại y phục trong rương treo lên tủ kín. Không ngờ, lại thấy chiếc áo lông mùa tuyết năm ngoái Triệu Minh đưa cho nàng.

Vốn sau hôm ấy nàng định trả lại hắn, không ngờ sự việc Hạ quốc công chúa gả sang Thiên triều khiến tâm trí nàng rối loạn, thành thử cuối cùng quên mất.

Khẽ chớp mi, ngón tay Trần Hy Hy run run chạm lên sợi lông mềm mại, rồi lại lặng lẽ nắm chặt lấy tấm áo choàng đen tuyền trong tay. Dường như nàng có thể cảm nhận được hơi ấm cùng mùi hương thơm đặc biệt chỉ thuộc về hắn vẫn còn vương lại.

Hơi ấm cùng mùi hương mà nàng đã định sẽ lưu luyến cả đời.

Hít sâu một hơi, vết thương trong lòng lại lặng lẽ rỉ máu.

Triệu Minh, từ lúc nào, chàng lại xa thiếp đến thế?

Việc Trần Mộc Tâm bị sát hại, chàng không hề muốn giải thích rõ ràng với thiếp! Giữa chúng ta, một sợi dây tin tưởng lẫn nhau, lẽ nào cũng đã đứt lìa rồi ư?

Hôm nay, chàng sẵn sàng vì lý tưởng bao năm qua, sẵn sàng cấu kết cùng Hạ quốc làm hại người nhà thiếp, liệu sau này... có hay chăng thiếp cũng sẽ trở thành vật tế cho lợi ích của chàng?

Thiếp từng cố chấp với suy nghĩ: sẽ mãi mãi ở bên cạnh chàng, vì chàng mà tranh đoạt thiên hạ này.

Thiếp cũng cố chấp tin rằng: bản thân sẽ không bao giờ hối hận với quyết định ấy!

Nhưng... sự việc xảy ra ngày hôm nay... nó đã trực tiếp quyết định đến an nguy của người nhà thiếp, khiến thiếp không thể không tuyệt vọng suy xét.

Liệu thiếp và chàng... hai ta... có nên tiếp tục nữa không?

***

“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”, thế sự vẫn không ngừng xoay chuyển, cũng chỉ có thế sự... luôn khiến người ta không cách nào tiên lường được!

Bảy ngày bảy đêm khói lửa chiến tranh nổ ra, dưới sức tấn công mạnh mẽ từ Thiên triều và Hạ quốc, rốt cuộc Tây Lăng quốc đã phải buông cờ, chấp nhận hạ mình đầu hàng.

Tiền tuyến liên tục truyền về tin tức thắng trận khiến trên dưới vạn dân Thiên triều không kìm được mừng rỡ bật khóc. Có lẽ, kết cục này là điều bọn họ mong muốn nhất.

Tây Lăng quốc đầu hàng, có nghĩa là chiến sự sẽ không kéo dài, người nhà của họ sẽ không phải phó thác vận mệnh nơi chiến trường đầy khắc nghiệt.

Nỗi đau mất mát người thân từ chiến sự lúc trước với quân Khuyển Nhung vẫn bồi hồi khắc khoải trong lòng mỗi người. Chưa bao giờ họ dám quên và quên được, con của họ, phu quân của họ đã phải bỏ mạng phơi thây ngoài huyết trường lạnh lẽo đầy máu kia.

Bởi thế tuy lần này, việc đầu hàng của Tây Lăng quốc, có người cho rằng đó là sự hèn nhát, đáng bị phỉ nhổ, nhưng cũng không thể phủ nhận, việc làm ấy sẽ đổi lại được sự bình an cho bách tính, cũng giảm đi mức độ thương vong của chiến tranh.

Và đó... cũng chính là trách nhiệm của bậc quân vương, lấy dân làm gốc!

Chỉ là, trong lúc vạn người vẫn còn chưa hết kinh hỉ vì tin tức chiến sự, ngay sáng hôm sau, một trận cuồng phong từ Hạ quốc đã nổi lên, thổi bùng trong lòng Thiên triều cùng các nước chư hầu từng đợt sóng ngầm.

Hoàng đế Hạ quốc sau bao ngày tháng chống trọi với bệnh tật, cuối cùng đã băng hà vào giờ Sửu sáng nay, cả Hạ quốc chìm đắm trong nỗi tiếc thương vô bờ.

Nhưng Hạ quốc không thể một ngày không có vua, chiếu chỉ lập tức được ban xuống, ba ngày sau, Đông Cung Thái tử Phương Hạo Thiên dưới sự ủng hộ của Vương gia và Liễu gia, thuận lợi đăng cơ.

Phương Hạo Thiên lên ngôi, ngay ngày đầu tiên đã ra chiếu miễn thuế các loại hàng hóa trong ba năm, ban hành những sách lược tiến bộ, lập tức khẳng định được vị trí của mình trong lòng bách tính cùng bá quan.

Quả thực, đối với bọn họ, ai làm hoàng đế không quan trọng, cái cốt yếu là người ấy liệu có thể đem đến cho họ cuộc sống no đủ hay không?

“Dân tâm” - để có được không dễ dàng, bất quá, cũng không quá khó khăn...

Nhưng cần biết rằng, một khi nắm trong tay được “dân tâm”, ngươi sẽ dễ dàng có được thiên hạ hơn!

***Thọ An cung***

Phía sau bức bình phong in hình phượng hoàng sải cánh thấp thoáng một bóng lưng mảnh mai mỹ lệ, từng tiếng gõ mõ kết hợp chất giọng thì thầm ngâm xướng khẽ khàng vang lên trong tòa cung điện tĩnh lặng.

Mùi đàn hương lượn lờ khắp trong tẩm cung. Nam nhân mặc long bào chói lóa lặng lẽ đưa mắt nhìn hình bóng quen thuộc ấy sau lớp bình phong. Chẳng qua, nếu trước đây ánh mắt ấy đầy ắp sự phục tùng cung kính, thì hiện tại, đã thay thế bằng sự mỉa mai lạnh nhạt.

Đôi mắt xinh đẹp của nữ nhân khẽ mở ra, nhưng vẫn tiếp tục động tác gõ mõ, bình thản lên tiếng:

“Hoàng thượng mấy ngày nay bận rộn chính sự, hôm nay mới đến thăm ai gia?”